• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta gượng mặt, gãi đầu cười cười.

“Gớm không, anh biết lo lắng cho cả mẹ rồi đấy cơ à?”

Thấy cậu bé không nói gì, ông không trêu tiếp “Thôi đi, mẹ cháu không sao. Em cháu vẫn đang được kiểm tra và chờ kết quả. Tên thì vẫn lấy cái tên ấy thôi. Dương Phong Ly!”

“Vâng.”

Dương Phong Ly là cái tên mà trước đây ông đã vô tình đặt ra lúc ấy. Tuy nhiên, lúc ấy kết quả siêu âm là con gái nhưng bây giờ sinh ra lại là 1 bé trai. Tuy có hơi bất ngờ nhưng Dương Triết vẫn lấy cái tên ấy cho cậu con trai của mình.

Ở bệnh viện, Dương Triết đang cười tủm tỉm, gọt táo cho vợ mình.

Anh ta làm việc này điêu luyện lắm, bởi vì anh biết vợ mình thích ăn táo nên anh thường xuyên gọt táo rồi để vào trong tủ lạnh phòng khi nhạt mồm vợ lại ăn táo chưa gọt vỏ.

Anh ta cười đểu, là đang cười Hạ Tử Tinh và Thẩm Thiên. Không chỉ anh cười mà cả vợ anh ngồi ở bên cạnh cũng cười.

Thẩm Thiên đang đứng khoanh tay, nhìn đăm chiêu về vợ mình và đứa trẻ.

Hạ Tử Tinh mừng lắm, nhìn rất kỹ đứa cháu trai đang nằm trong nôi.

Đôi môi cậu bé nhỏ xinh, đỏ hồng. Đôi mà mềm và trắng còn phính hồng rất tuyệt. Đôi mắt của cậu ta long lanh giống hệt Hạ Tử Tuyết vậy, đen láy!

“Tử Tinh, nếu thích đến thế thì cố lấy một đứa mà nuôi.”

Nghe thấy chị nói thế, cô hơi ngượng ngùng, quy sang nhìn Thẩm Thiên rồi quay lại nhìn chị “Thôi chị, một đứa nuôi còn không được chứ để đứa nữa có mà nát nhà ư.”

“Gớm, có nát mà thêm đứa cháu chắc bố cũng cười.”

Nghe chị gái nói vậy, Hạ Tử Tinh cũng chẳng buồn nói nữa.

Thẩm Thiên không để ý lắm, thò tay vào bế cháu lên.

“Này, nhìn nhỏ này cũng giống con gái nhỉ.”

“Hả?” Nghe chồng nói vậy, Hạ Tủ Tinh ngó lên nhìn.

“Ơ? Nhìn cũng giống này. Nhề!”

“Bé ơi, bé ơi. Cười cười dì xem nào.”

Vừa nói, Hạ Tử Tinh vừa trêu bé.

Vỗ tay ám chỉ muốn bế bé. Thấy vợ thích, Thẩm Thiên liền đưa cho vợ.

“Sao nhìn tiểu Ly cứ sao sao ấy chị ạ.” Thẩm Thiên vừa đưa cho vợ, vừa ngồi xuống ghế liền nói.

“Ơ? Nói linh tinh cái gì đấy? Sao chăng cái gì, nói vớ va vớ vẩn.”

“Không, anh nói thật. Linh tính mách cho anh biết, thằng bé này nó có vần đề.” Thẩm Thiên nghiêm túc nói.

“Từ lúc sinh ra, chị cũng cảm thấy bé cũng không giống như lúc sinh Phong Phong.”

“Em nhắc anh mới để ý. Lúc mới sinh thằng Phong. Mình nói gì nó cũng đáp trả lợi bằng một tia tín hiệu gì đấy để thể hiện nó nghe được. Thậm chí là nó còn thông minh hơn những đứa trẻ khác, hiếu động hơn hẳn. Tiểu Ly hơi khác, mình cũng hay thể hiện ra cho con nhỏ thấy mà tiểu Ly không có phản hồi.”

“Nó cứ im im như…” Dương Triết đang nói tự nhiên lại ề à giống như quên từ, mọi người cũng để ý tò mò.

“Như bị điếc?” Mọi người đồng loạt lóe lên, rồi đồng thanh nói.

Hạ Tử Tuyết thật hoang mang, khuôn mặt cô bắt đầu tái mét lo lắng.

“Cạch”

Tiếng mở cửa phòng của y tá.

Cô y tá cất tiếng nói “Người nhà bé “Dương Phong Ly ra nhận hồ sơ khám xét sơ kỳ nhé!”

Thật đúng lúc, Dương Triết chạy vôi ra hồi hộp lấy chiếc hồ sơ được gói ghém gọn gàng.

1 phút sau, anh đã cầm được trên tay chiếc hồ sơ khám sức khỏe của con trai.

Cả 4 người đều ngó đầu vào, đến cả Hạ Tử Tinh đang bế bé cũng đỡ đầu cháu, chõ con mắt vào.

Mọi người đều hồi hộp, Dương Triết liền tò mò mở dần dần cuốn hồ sơ ra xem.

Mọi thông tin đều ổn, mọi vấn đề đều vô cùng tốt.

Cho đến khi đến phần khám sức khỏe về ngũ quan.

Mắt, mũi, miệng đều không có vấn đề.

Tai, chỉ có tai.

Hạ Tử Tuyết vừa xem xong khuôn mặt liền sợ hãi, đôi mắt long lanh ngấm lệ.

Cô hổn hển, muốn khóc mà khóc không thành tiếng.

Cả 3 người đều nhìn nhau.

“S… Sao lại, sao thằng bé lại như thế chứ? Cả gia đình mình đều không có vấn đề cơ mà?”

Đúng vậy, Dương Phong Ly bị bệnh “Mất thính lực bẩm sinh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK