• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh rể à, thằng Phong là bảo vệ vợ anh mới xung đột đấy, anh

không được để mặc đâu đấy.”

Thẩm Thiên cười nói:

“Anh cũng có nói gì đâu? Làm đúng thì chính là không sai,

không sai mà người ta dám động vào thì anh mới là không để yên cho nhà đó đấy.”

“Cộp”

“Cộp”

Tiếng bước chân tuy nhẹ nhưng lại nghe ra chiếc tâm sự nặng nề

tới từ người đang đi.

Đúng lúc này, Dương Phong cũng từ trên lầu vác cặp đi xuống,

thằng bé nặng nề nói:

“Không cần đâu, chuyện con gây ra, con tự mình gánh chịu. Con

không muốn làm liên lụy tới dì haii, không muốn chú dính vào nguy hiểm lại càng

không muốn ông khó xử đâu.”

Thẩm Thiên bật cười thành tiếng vì cái thái độ kiên quyết của

ông cụ non này, anh ta cười ha hả nói:

“Ông cụ non kia, lại đây, lại đây!”

Dương Phong đỏ bừng hết cả mặt nhưng vẫn mạnh mẽ bừng bừng

khí thế đàn ông yếu ớt tiến tới.

Thẩm Thiên đưa tay lên, véo mạnh cái tai nhỏ của Dương Phong

một cái:

“Nói không sai, gây phiền phức cho gia đình thì phải tự chịu

trách nhiếm và xám hối. Biến về bên bố mẹ cháu mà nghe ngọn đuốc kia giảng đạo

đi.”

Nói rồi, anh đẩy Dương Phong đang ôm lấy chiếc ta đỏ bị anh

véo về phía trước.

Dương Phong lảo đảo ngã xuống chân của Dương Triết.

Lúc này, mọi người mới để ý thấy Dương Triết đang vô cùng tức

giận.

Dương Phong bấy giờ mới nhận ra thái độ của bố mình, sợ hãi

ôm lấy chân của mẹ đang ở bên cạnh:

“Úi, mẹ ới cứu con với nào. Cứ thế này, người ta chưa ra tay

bố đã giết con mất.”

Hạ Tử Tyết thấy chồng tức giận cũng lo lắng vội ôm lấy con, bảo

vệ nó ở trong lòng nhưng vẫn không kịp.

Dương Phong mạnh mẽ lúc nãy bị bố của cậu dùng hai tay, xách

lấy hai cái tai nhấc bống lên khỏi mặt đất khoảng 30cm.

Dương Triết vốn đã cao 1m8, mà cậu con trai cũng di truyên được

cái chiều cao này, tuy chỉ mới 10 tuổi nhưng cậu nhóc này đã cao tới 1m53.

Bị bố xách lên tới 30 cm thì 4 con mắt của hai người đã va chạm

vào nhau.

Hai con mắt tức giận của của bố quét qua người cậu, cậu lại sợ

hãi tột độ nhưng vẫn cười gượng:

“Bố à, có gì từ từ nói chứ!”

Hai cô dì nhỏ cũng lo lắng, 3 chị em cứ lẽo đẽo khuyên nhủ

Dương Triết mãi.

Duy chỉ có Hạ Triết Minh và Thẩm Thiên vẫn bình thản nhìn

theo họ.

Vốn dĩ, họ cũng là đàn ông nên hiểu rõ Dương Triết và Dương

Phong làm gì mà đến nỗi như ba chị em nhà Hạ Tử kia lo lắng chứ!

Dương Triết trừng mắt nhìn Dương Phong trông vô cùng đang sợ,

anh ta lên tiếng hỏi:

“Biết lỗi chưa?”

Dương Phong gật đầu lia lịa:

“Biết, con biết rồi ạ!”

“Lỗi thế nào?”

Dương Triết hỏi lại.

Dương Phhong cũng nhanh chóng đáp:

“Tại con đánh nhau với bạn học, tại con quá kích động, bốc đồng.

Là tại con giấu diếm chuyện xung đột, là tại con xem nhẹ tình hình, tự mình

đánh liều đứng ra cản bố mẹ với chú giải quyết chuyện của người lớn.”

3 chị em lúc này cũng nhận ra mình đã nghĩ thái quá mọi chuyện

rối bời lên.

Họ cứ ngỡ Dương Triết tức giận vì Dương Phong đắc tội người

tai to mặt lớn, nào ngờ chỉ đơn giản vì Dương Phong giấu diếm mọi chuyện, còn cố

ý tự đứng ra chịu trách nhiệm, đúng là không biết tự lượng sức, muốn đâm đầu

vào chỗ chết chứ không phải sự lựa chon nam tính gì hết!

Bấy giờ 3 chị em mới im lặng, chẳng thèm can vào chuyện này nữa.

Dương Triết buông con trai ra rồi nghiêm túc hỏi:

“Nhiệm vụ của con bây giờ là gì?”

Dương Phong ngẩn người một lúc vì không biết nên trả lời thế

nào rồi nhận ra có gì đó sai sai, cậu ta nhìn vào đồng hồ.

“13h 40’”

Cậu ta vội nhận ra sắp đến trường vào lớp, liền giật giật tay

dì út của cậu nói:

“13h40 rồi dì ơi.”

Bây giờ, Hạ Tử Nguyệt học trường cấp 3, 14h chiều đã phải vào

lớp. Dương Phong cũng phải vào lớp vào 14h chiều nên cả hai thường hay đi

chung.

Cô giật mình khi nhìn thấy số giờ và số phút trên chiếc đồng

hồ thông minh màu xanh dương được đeo trên tay của Dương Phong:

“Ôi má ơi, sắp muộn mất rồi, đợi dì một lát, dì lên chuẩn bị.”

Nói rồi cô giật mình chạy lên lầu, chui tọt vào phòng của

mình. Còn riêng Dương Phong bây giờ chui tọt sang Thẩm Thiên, núp sau chú và

ông ngoại của cậu vì sợ bố lại ra tay với mình.

Thành phố Tân Hải gộp cả ba cấp tiểu học, THCS và THPT vào

chung một trường và phân loại ra làm 3 trường (A,B và C). Mỗi trường đều có điều

kiện và phân loại khác nhau.

Trường A thì đều là những học sinh ưu tú, xuất sắc. Không thì

đều là những con cháu nhà giàu.

Trường B có những học sinh không mấy nổi trộ.

Trường C lại là nhóm học sinh cá biệt, lại là trường nhiều học

sinh nhất.

Dương Phong là người có gen vì bố và mẹ đều là những người cực

kỳ thông minh, riêng bố cậu lại càng xuất sắc khi là một học bá, tốt nghiệp bằng

tiến sĩ khi chưa đến năm 30 tuổi, có thể lực lại rất tốt, có rất nhiều giải nhất

nhì về các môn chính văn, toán, anh. Huy chương vàng bạc cũng nhiều đếm không

xuể. Mẹ của cậu lại là người có ưu thế nổi trội dù vẫn kém bố một chút nhưng

cũng là học bá nổi tiếng một thời.

Hạ Tử Nguyệt cũng không kém, mẹ cô mất sau khi sinh ra cô

nhưng nghe theo bố kể lại thì mẹ cũng là một người cực kỳ tài giỏi, bố cô cũng

chẳng phải dạng vừa.

5’ sau, Hạ Tử Nguyệt vội vàng vác túi sách chạy xuống.

Thẩm Thiên cũng đứng lên, nói:

“Kĩ thuật lái xe của anh cũng thuộc top ở chỗ làm việc, để

anh đưa hai đứa đi học.”

Hai người vui vẻ nói: “Okela” rồi nhanh chóng đi theo sau Thẩm

Thiên.

Hạ Tử Tuyết vọng theo dặn dò:

“Chú Thiên, chú đừng có mà lạng lách đấy nhé!”

Cô nói xong thì 3 người họ đã đi ra chiếc xe hơi của Dương

Triết.

Sau khi ngồi vào vị trí lái xe chính. Hạ Tử Nguyệt và Dương

Phong ngồi ở phía sau.

“Sẵn sang chưa?”

Anh nở một nụ cười bí hiểm rồi hỏi hai đứa trẻ ở đằng sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK