• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiên nhíu mày ngay khi nghe em gái nói, giờ cũng đã hiểu tại sao có cả đống con trai ở nhà WC nữ rồi.

Hứa cắt moi nghe thì giật cả mình, quay sang nhìn Hạ Tử Nguyệt, cái tay vẩy vậy một cái coi như đã hiểu ý đồ rồi bất lực quay lại Thẩm Thiên.

Hạ Tử Nguyệt tinh nghịch lè lưỡi cười hì hì.

“Các cậu,… Con nhà ai?” Thẩm Thiên nói.

Bọn trẻ này như lạnh cả người, đằng sau gáy dựng hết cả lên, toàn thân nổi đầy da gà. Nhưng chỉ một chút, trong đám ấy nhảy ra nói “Anh Hứa là giám đốc điều hành của Hứa thị. Còn chúng tôi đều là con gia đình nhị đẳng, tam đẳng. Sao?”

“Ghê ha, giám đốc điều hành đồ. Con nhà quyền quý các kiểu nữa.”

“Đếch sợ.” Thẩm Thiên thốt ra một câu xanh rờn lại khiến đám oắt con này nổi cả da gà.

“N…Này, anh định làm cái gì?” Hứa cắt moi nói.

“Làm gì là làm gì?” Thẩm Thiên đáp.

“Tôi, chúng tôi cũng chưa làm gì 2 người phụ nữ kia, đừng có mà lại đây.”

Hắn càng sợ, Thẩm Thiên càng thấy hay ho thú vị, đôi chân rảo bước tiếp tục áp sát người hắn.

“Hứa Độ? Cậu ở đây làm gì vậy?” Một chàng trai bảnh bao, mặc vest màu xám trắng dáng người cũng thuộc dạng tuyệt hảo lắm. Anh ta từ chiếc cầu thang bộ ở gần ấy đi lên và nói.

“Anh Tô?” Hứa cắt moi và đám anh em ấy đáp.

Hạ Tử Tinh và Thẩm Thiên cũng hướng mắt lại nhìn. Hạ Tử Nguyệt tiện tay còn giật lại cái điện thoại của chị.

Đúng đấy, anh ta là Tô Phi Là người anh em chơi thân thiết với đám công tử này, và cũng là… Người mà Hạ Tử Tình thầm thương trộm nhớ bao nhiêu năm.

Nhìn thấy anh ta, Hạ Tử Tinh sững cả người. Đến Tô Phi đảo mắt xung quanh thấy cô cũng va chạm lại, mắt đối mắt 4 con ngươi nhìn nhau.

“Tử… Tử Tinh?” Tô Phi ngạc nhiên nói.

Từ lúc này, đằng sau ấy đi lên cũng bóng dáng một người phụ nữ. Cô bạn thân của Hạ Tử Tinh ấy bất ngờ chậm rãi đi lên.

Hạ Mai vừa lên đã nhìn thấy cảnh tượng này liền lúng túng nói “A, xin lỗi! Mình không cố ý đâu.”

“À, không sao đâu. Có việc gì đâu mà, thôi nha. Chúng mình quay lại bàn nhé, tạm biệt.” Hạ Tử Tinh nói.

Nói rồi cô dắt tay Thẩm Thiên và Hạ Tử Nguyệt đi quay lại.

Thẩm Thiên thì đầy tâm sự nhìn Tô Phi.

Về đến bàn ăn, các món đã lên rất nhiều rồi. Họ liền ngồi vào vị trí, chào hỏi qua loa rồi bắt đầu ăn.

Tránh cơ hội Hạ Tử Tinh đang bóc tôm cho Tư Duyệt, Thẩm Thiên ghé đầu qua hỏi Hạ Tử Nguyệt “Anh ta là ai vậy?”

“Anh ta? Anh nói Tô Phi hả?” Thấy Thẩm Thiên gật đầu, Hạ Tử Nguyệt nói tiếp “Anh ta là mối tình đầu của chị? Ừm, có lẽ vậy á.”

“Mối tình đầu? Ý em là sao?” Thẩm Thiên nói.

“Ủa? Chị chưa kể cho anh nghe hả?” Hạ Tử Nguyệt đáp.

Thẩm Thiên lắc đầu.

“U là chời, cái chuyện hay ho thế mà không thấy kể cho anh nghe. Chị ấy tồi quá!” Hạ Tử Nguyệt đáp.

“Chuyện là như thế nào?” Thẩm Thiên lạnh lùng nói.

“Em không kể.” Hạ Tử Nguyệt hi hi nói.”

Thẩm Thiên bất lực, liền lấy điện thoại ra. Chuyển cho cô em gái này mấy đồng tiêu thì ả mới chịu nói.

“Đây, anh ta đi học cùng với chị. Ngày xưa được gán ghép ghê lắm, chị cũng thích anh ta nữa nhưng anh ta đi nước ngoài làm việc, bỏ rơi chị xong chị uống rượu rồi mới có ấy ấy đằng kia kìa.” Hạ Tử Nguyệt nói rồi còn không quên đánh mắt sang Thẩm Tư Duyệt đang í ới ăn miến xào đằng ấy.

Thẩm Thiên cũng đánh mắt sang, anh không nói gì mà suy nghĩ nhiều lắm.

Từ ánh mắt của anh, Hạ Trí Minh và Hạ Tử Tinh có thể để ý thấy Thẩm Thiên đang suy nghĩ, buồn rầu nhiều lắm.

Hạ Tử Tinh nhìn thấy chồng mình như thế, lại đánh mắt sang Hạ Tử Nguyệt, khẳng định cô ấy đã nói gì với Thẩm Thiên rồi.

Trạng thái của Thẩm Thiên khiến Hạ Tử Tinh có chút không mong muốn, cô nhấc ly rượu trên tay lên uống một ngụm sạch banh cả ly khiến mọi người ngỡ ngàng, Thẩm Thiên cũng giật thót. Cầm lấy ly rượu của Hạ Tử Tinh.

“Anh đưa đây.” Hạ Tử Tinh hung mãnh đáp.

“Không, em ăn cơm đi.” Thẩm Thiên kiên quyết nói.

Hạ Tử Tinh biết giành không lại, đành với tay ra giật lấy ly rượu của Hạ Tử Tuyết mà uống ừng ứng, cô uống xong lại rót, lại rót thêm vào khiến Thẩm Thiên ngỡ ngàng đến độ không trở tay.

Hẳn tửu lượng của cô không cao lắm mới uống một ly đã men vào làm càn.

Thẩm Thiên lại cho rằng cô vì thấy mỗi tình đầu lâu ngày gặp lại, không khỏi nhớ thương nên mới mượn rượu làm càn, Thẩm Thiên bực mình mà không làm được gì cô.

Anh cũng rót đầy ly rượu rồi uống một mạch đến hết.

Họ uống rồi lại uống, chẳng mấy đã say xỉn cả rồi.

Hạ Trí Minh và những người ngồi trong đây, bất ngờ đến không trở tay.

Hạ Trí Minh phản ứng đầu tiên, “Đưa, đưa, mau đưa chúng nó về nhà không tí chúng nó làm càn ra đây thì chết!”

Dương Triết cũng nhanh nhạy phản ứng, tách lấy Thẩm Thiên và ly rượu vội vã đưa cậu ta xuống lầu.

Hạ Tử Tuyết và Hạ Tử Nguyệt cũng rất vội, cùng nhau dìu Hạ Tử Tinh đi xuống lầu, Phong Ly để Hạ Trí Minh bế.

Mấy bé con thì đần mặt ra đấy không hiểu gì.

Hạ Trí Minh vội thúc giục các cháu mang túi xách và áo khoác đi theo, Hạ Trí Minh còn phải xuống thanh toán nữa chứ, thật nhức óc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK