• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, Thẩm Thiên xuống nhà trước, hai mẹ con thay đồ sửa soạn hơi lâu nên Thẩm Thiên không đợi nữa, xuống dưới nhà tìm kiếm đồ ăn sáng.

Còn chưa xuống dưới lầu, Thẩm Thiên đã nhìn thấy Tô Phi ngồi ở dưới.

Anh ta đến thăm nhà đấy à? Việc gì phải đến từ sáng sớm vậy chứ! Cứ ngỡ thân thiết lắm hay sao, thật khó chịu!

“Oh, bố có khách đấy ạ?” Thẩm Thiên làm bộ ngạc nhiên, khoanh hai tay, một bộ ông đây mà đi tới.

“Cậu biết đường mà tỉnh rồi đấy à?” Hạ Trí Minh vắt chéo chân, ngồi ở một bên, đôi mắt đánh chủ ý tới Thẩm Thiên, một bộ ngươi còn không mau nịnh hót ta thì sẽ bị đá ra ngoài.

“Bố à bố à, hôm qua là bất đắc dĩ, con gặp phải một đứa không ưa nên khó chịu thôi! Bố đừng để ý nhé!”

Thẩm Thiên một bộ “hihi” mà đi tới đấm vai cho Hạ Trí Minh, một nụ cười lấy lòng thống thoái.

“Anh đợi đấy, ở đây có người ngoài, mấy nữa khách về tôi xử lý anh sau.!”

“Cút vào trong kia đi.” Hạ Trí Minh hiển nhiên biết chuyện tối ngày hôm qua.

Người ta nói “gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp”. Ý của tôi là câu đầu ấy, ông Hạ sống đã bao nhiêu năm, có đến 3 đứa con gái lớn chừng ấy, cháu ngoại cũng có cả nắm luôn rồi, dăm ba cái chuyện linh tinh này sao ông không biết. Ông chỉ cần đánh tiếng hỏi một tí là ra, một đứa không biết, hai đứa không biết thì hẳn ba đứa là biết chứ.

Biết là cậu rể này hẳn đã ghen rồi, mà để hòa hoãn hơn. Đối với một người ngoài đánh tiếng nói, lòng thành xa giao, còn không bằng hạ hỏa cho cái đám gia hỏa này thì nhà mới có thể yên ổn được. Ông cố ý ở trước mặt mà nói Tô Phi là người ngoài, hẳn đây là cố ý vạch rõ ranh giới giữa nhà họ Hạ và cậu con trai này. Cũng là một người quyết đoán, suy tính vì con vì cháu đấy.!

“Tuân lệnh bố, con trai cút đây!” Thẩm Thiên đưa tay lên trán chào cờ, một bộ dáng nghiêm trang tuân lệnh mà nói.

Anh dời người đi vào trong bếp, nơi hai chị em Hạ Tử Tuyết, Nguyệt ăn trái cây hóng chuyện mà hi hi nhập hội. Thẩm Thiên đi mà không thèm liếc mắt hay chào Tô Phi gượng gạo ngồi ở một bên dù chỉ một chút.

“Haha, thằng rể thứ hai của bác đấy! Được mỗi cái mã.” Hạ Trí Minh quay lại, tiếp tục nói chuyện với Tô Phi.

“À, dạ! Hôm qua cháu gặp bạn ấy rồi.! Bạn ấy đi cùng… Tử Tinh!” Nói đến đây, Tô Phi hơi có chút gượng gạo, hơi khó tả.

Nghĩ làm sao bây giờ, mình đi chưa được bao lâu, người thương của mình đã ở bên người khác. Vị phụ huynh năm nào còn liên miệng nói mình là người nhà, bây giờ lại xem như một người ngoài. Tâm trạng của anh ta lúc này, rối bời không thôi!

“Hôm qua đã gặp rồi sao? Hôm qua… À, hôm qua cháu có đến quán nhà Hạ Mai ăn sao?” Hạ Trí Minh nói.

“Vâng!…”

“Nếu gặp thì cũng đúng cả, hôm qua nhà bác đi ăn sinh nhật bé nhà Tử Tinh đấy!”

“Vâng, mấy năm này cháu luôn ở nước ngoài đ….”

“Tử Tinh?” Nói được một nửa, Tô Phi liền bất ngờ đứng dậy, nhìn chăm chú Hạ Tử Tinh vừa từ trong phòng đi ra.

Mọi người cũng quay đầu qua ngó hai mẹ con.

Tô Phi đang định tiến lên mấy bước liền bị Thẩm Thiên chặt ngang, nhanh tay lẹ mắt Thẩm Thiên đi lên lầu:

“Ui chao, con gái của bố xong rồi hả?”

Vừa bế Thẩm Tư Duyệt lên, anh thơm má cô bé một cái. Còn không quên liếc khiêu khích Tô Phi một cái, một bộ nhìn thấy vợ to, con gái tao chưa hả.

Bị Hạ Tử Tinh nhéo một cái ở hông, Thẩm Thiên mới thôi cái ánh mắt này, quay lại nhìn Hạ Tử Tinh “Nhà mình đi nhờ.”

“Ừhm! Anh đưa con ra xe trước đi, em nói với bố một tiếng rồi mình đi.”

Vừa nói, anh vừa đẩy Thẩm Thiên đang bế con xuống lầu.

Khi Thẩm Thiên đã bế con ra đi xa, Hạ Tử Tinh mới quay lại nói.

“Bố, vợ chồng con cho bé đi chơi nhé! hắc tối bọn con mới về ạ. Bố không cần để cơm cho nhà con đâu.”

“Được được được, phắn đi!” Hạ Trí Minh đưa tay lên vẩy vẩy, một bộ mau chóng cút đi mà xua đuổi đứa con.

Hạ Tử Tinh liếc nhìn Tô Phi một cái, cười khẽ rồi đi tới chỗ mấy chị em, nói:

“Nào nào nào, các cô nương không tiễn bản cung đi chơi hả? Thế thì không có quà đâu đấy!”

“Dám không có quà cho chế sao hả? Hôm qua là ai đưa 2 cưng về phòng đấy hỏ!” Hạ Tử Tuyết nói.

“Em cũng thế nhé! Hôm qua em chăm con cho hai người đấy.” Hạ Tử Nguyệt cũng chen mồm.

“Thế mà mới sáng sớm chị lại thấy nó nằm trên đất ở trong phòng đấy!?” Hạ Tử Tinh lườm nhẹ Hạ Tử Nguyệt một cái.

“Ủa? Mua cái túi từ lâu mà nay chị mới thấy em đeo nè?” Hạ Tử Tuyết mắt liếc nhìn cái túi trên tay của Hạ Tử Tinh mà nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK