• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tử Nguyệt

thấy nụ cười quái dị của Thẩm Thiên mà lạnh hết cả người, nhẹ going nói:

“V..Vâng, rồi ạ!”

Nghe vậy, Thẩm

Thiên bắt đầu nổ máy, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp.

Dương Phong

bỗng có cảm giác chẳng lành, lạnh hết cả sống lung, khẽ quay sang nói nhỏ với Hạ

Tử Nguyệt:

“Dì, dì… Dì

ơi, cháu cứ cảm thấy, thấy có ảm giác chẳng lành á!”

Hạ Tử Nguyệt

giơ ngón tay cái lên biểu hiện đồng tình.

Chẳng mấy chốc,

Thẩm Thiên bỗng đạp nhẹ số ga.

“Vút”

Chiếc xe ô

tô màu đen lao nhanh trong gió, chẳng hề để ý tới đèn đỏ, đèn xanh. Một mách luồn

lách khéo léo qua những chiếc xe đang cẩn thận đi trên đường.

Những người

trên đường chẳng hề biết vật thể đang bay với vận tốc đáng kinh ngạc mà họ chẳng

thể thấy bóng dáng đâu là một chiếc xe hơi cũ kĩ.

Ở trong xe,

Dương Phong hét lên:

“Chú, từ từ

thôi chú! Cháu chưa muốn chết đâu a”

Thẩm Thiên

cười hehe nói:

“Yên tâm, chết

làm sao được cơ chứ? Cái thằng này, toàn nói mấy cái thứ linh tinh, vớ vẩn.”

Lúc này, tại

biệt thự nhà Hạ Tử, Hạ Triết Minh và Dương Triết đang uống trà, xem tv.

Hạ Tử Tinh

thì đã đến công ty sớm một chút.

Hạ Tử Tuyết

đang ở trên lầu chuẩn bị đồ để đi kiểm tra thai nhi định kỳ.

Dương Triết

nghỉ một buổi ở nhà để đưa vợ đi khám. Anh vẫn đang nói chuyện với bố vợ đã nghỉ

hưu ở nhà chờ chăm cháu ngoại.

“Haizz, thằng

nhóc Thẩm Thiên này 7 năm trước vẫn còn là thằng nhóc đi tìm việc ở khắp nơi

không ai nhận, vậy mà giờ vung tay cái à có 200 tỷ. Đúng là ngày đó chẳng thể

ngờ được mà.”

Dương Triết

cười nói với bố vợ.

Hạ Triết

Minh cũng cười híp mắt nói lại:

“Năm đó nó

nói muốn đi xa làm ăn một thời gian, bố còn cứ khuyên nhủ nó cứ ở lại đây tìm tạm

công việc gì là được, bố lo nó một thân mình ở ngoài đất người đó lạ người lạ mặt,

sợ nó chết chỗ nào mình cũng không biết. Đúng là trai trẻ thì cứ phải để nó đi

xa trải nghiệm mới trưởng thành được.”

Dương Triết

cười cười nói tiếp:

“Cậu ta mà

biết chai rượu bố ủ năm 18 tuổi, mới chỉ uống mấy lần vào ngày quan trọng mà lần

này nó trở về bố lại mở hết nắp uống một lượt, chắc nó vui lắm đấy!”

Hạ Triết

Minh và Dương Triết vẫn chưa nhận ra có điều sai sai, bình thản nói tiếp:

“Haizz, giữ

mãi nó cũng sắp hết hạn rồi. 2 tuần nữa, cậu của các con cưới vợ cho con trai

trưởng, bố sợ ông ta lại nhắm đến đống rượu quý của bố thì chết. Thà vào ngày

thằng rể quý trở về uống hết cho sướng cái mồm.”

“Haha, sao một

người hiền lành như mẹ lại sống và lớn lên trong cái môi trường tệ hại như vậy

được nhỉ? Mà mới nãy con thấy chú Thiên uống không kém gì…”

Lúc này, hai

người đã nhận ra một điều kỳ lạ, hai người họ giật thốt lên:

“Thằng Thiên

uống rượu á?”

Cả hai người

đều quay sang hỏi nhau, đúng lúc này tv phát lên tín hiệu thời sự khẩn cấp.

Thời sự khẩn

cấp là tín hiệu khi có tin khẩn rất nguy hiểm đến cộng đồng một khu vực. Có tin

thì nói đến viuss mới, tin thì nói về thiên văn học. Nói tóm lại thì tin khẩn cấp

vô cùng nguy hiểm.

Hai người

nhìn thấy tín hiệu khẩn cấp thì dựng hết cả tóc gáy, trong lòng có cảm giác gì

đó không ổn.

“Ấn vào bảng

tin đi con.”

Hạ Triết

Minh lắp bắp nói.

Dương Triết

cũng không nói nhiều, nhanh chóng nhấn vào bảng tin.

Vừa nhìn thấy

hình ảnh cụ thể của tin thời sự khẩn cấp ngày, Hạ Triết Minh và Dương Triết giường

như bị đâm một dao chí mạng, hết hồn ngay tại chỗ.

Phóng viên

nói:

“Thưa quý vị

khán giả, sau đây là bản tin thời sự khẩn cấp. Mới vài phút gần đây, đài chúng

tôi nhận được tin khẩn từ bộ phân an ninh camera đường phố. Một chiếc xe Audi

màu đen mang biển số xxx đang lao von vót trên đường với tốc độ khủng khiếp. Để

tránh xảy ra tai nạn thương vong, yêu cầu các phương tiện xe trên tuyến đường

quốc lộ đi từ đường Hoa Quỳnh đến trường học địa phương cấp A tạm thời dạt sang

hai bên đường.”

Điều đặc biệt

khiến hai người họ chết đứng là chiếc xe Audi này là con xe của Dương Triết.

Mà người

đang điều khiển chiếc xe này là Thẩm Thiên mà họ mới nhận ra cậu đã uống rượu

cách đó 1 – 2 tiếng đồng hồ.

Đến 10’ sau,

quang đường đi học vốn mất 30’, Thẩm Thiên lại chỉ đi trong khoảng 10’ khiến

hai chị em bất ngờ. Điều ngạc nhiên hơn là chiếc xe đi tới đâu, xe ở bên đường

đều dạt hết vào lề đường.

“Kít”

Chiếc xe dừng

lại phát ra âm thanh kít kéo dài 10m, tiếng khét nồng nặc quanh họ.

Lúc này, Thẩm

Thiên quay lại, cười híp mắt nói:

“Đến nơi rồi

kìa, vẫn còn 10’, từ từ đi vào nhé!”

Hai chị em sợ

đến phát run, không dám chậm trễ mà chạy vọt xuống xe, chui vào trong trường,

quên luôn chào lại Thẩm Thiên.

Hai chị em

tranh nhau xuống xe như thể sợ ngồi thêm 2 giây nữa, Thẩm Thiên sẽ lái thêm một

vòng đưa họ đi dạo một vòng quỷ môn quan.

“Kì laj thật!

Mình có làm gì đâu mà bọn này lại sợ hãi thế nhỉ?”

Anh đưa tay

lên gãi đầu, khuôn mặ khó hiểu nói.

Bấy giờ anh

mới nhận được điện thoại từ Dương Triết, vừa nhận điện thoại anh đã bị mắng một

trận:

“Chú Thiên,

con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ liều cái mạng này với cậu.”

Thẩm Thiên lại

nói:

“Anh rể, em

có làm gì đâu? 2 đứa giặc cái kia vào trường rồi. Anh có gấp không, em phóng

nhanh lắm, giờ em mang xe về trả anh ngay nhé?!”

Dương Triết

nghe tin bình an của hai đứa trẻ mới hoàn hồn, nói:

“Không cần

đâu, chú giữ vững vận tốc 80km/h rồi đánh xe về đây, đừng có mà phóng nữa. Có

biết chưa hả?”

Thẩm Thiên

cười khổ một cái rồi tươi cười nói:

“Rồi rồi, em

biết rồi!”

Nói rồi anh

tắt máy, thở dài một cái. Anh tiếp tục đánh xe quay trở về với vận tốc 80km/h

Lúc này, tại

một căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi Vân Phong, hai người thanh niên trẻ trong

nhà vừa nhận được tin khẩn liền cười ha hả nói:

“Haha, lão

Thẩm đúng là lão Thẩm, dân chuyên đua xe có khác, chiếc Audi cũ mà có thể phóng

được vận tốc như vậy”

Người vừa

nói là Mạn Lam.

Biệt thự này

là căn nhà hai người Bạch Tiên Sinh và Mạn Lâm mua với giá 50 tỷ, vào ở luôn.

Bạch Tiên

Sinh thì vẫn đang chăm chú với đống tài liệu và chiếc máy tính của mình.

Nghe Mạn Lâm

bình phẩm như thế, anh ta lắc cái đầu rồi thở dài một cái:

“Có gì hay

ho đâu mà cậu cười to thế?!”

Cậu nói xong

câu này, thì điện thoại bỗng rung lên, một dãy số quen thuộc liền hiện ra.

Đây là số điện

thoại của Thẩm Thiên gọi tới.

Bạch Tiên

Sinh nhấc máy lên, quát:

“Lão Thẩm, cậu

còn nhớ đến hai người an hem này à? Tôi tưởng cậu đang bận đua xe đường phố chứ?!”

Thẩm Thiên

cười lớn một cái: “Gì chứ? Hai cậu cũng biết rồi đấy à? Nhưng mà khoan hẵng nói

chuyện này, tôi có chuyện này để cậu điều tra đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK