• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Trần Dương Kiệt tham chiến, trận đấu nhanh chóng đã kết thúc. Bên thắng dĩ nhiên là Trần Dương Kiệt và Thẩm Thiên. Hai tên gì còn lại đều như tên già trước, bị giết chết một cách vô cùng nhẫn tâm.

Hai người mặt mày đầy máu của kẻ thù, thế mà bên dưới lớp da trắng ấy lại như cạn khô, không còn một chút máu nào vì họ đã vô cùng mệt mỏi.

Bên trong một ngục tối, một người trung niên nam tử ăn mặc xa hoa đang đứng khép nép kể lể về chuyện của mình.

Người đàn ông trước mắt hắn chẳng hứng thú nghe, hai mắt nhắm chặt. Nhưng vừa rồi, một liên kết vừa bị cắt đứt, hai cái và ba cái cũng đã bị cắt đứt khiến thâm tâm ông cảm thấy có điều oái oăm.

Vội vội vàng vàng mở mắt ra, hai tay đưa ra trước mặt. Từ từ xoa nhẹ không trung liền hiển hiện ra hai người đàn ông đang nhìn nhau cười, một đứa trẻ đang nằm ở cách đó không xa. Một số cỗ khí tức khiến ông có cảm giác thân quen lảng vảng ở gần đó. Gân xanh nổi lên, hẳn là các “con” của ông đã bị chúng giết.

Thẩm Thiên và Trần Dương Kiệt nói đùa với nhau đôi ba câu, Thẩm Thiên đến bế lấy nhóc Hạo rồi chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, một luồng khí tức xa lạ, quái dị, là khí tức của dị tộc! Cỗ khí tức này tà ma quái lạ ầm ầm lao tới như tia sét, chẳng mấy chốc đã vỗ tới hai người khiến họ biến mất ngay tại chỗ.

“Bọn chó chết, thế quái nào chúng lại thoát được?” Tên thần bí tức giận quát. Lão Quốc Vương vẫn khúm núm ở một bên, lúc này hiển thị ra vẻ sợ hãi trước cơn thịnh nộ của vị này.

“Để con đi điều tra tình hình!” Một giọng nói trẻ tuổi, thanh tuy vang lên từ trong bóng tối. Một người phụ nữ trẻ trường hai mươi đi ra. Mái tóc cổ điển màu bạc, đôi mắt một màu đen láy, cả tròng lẫn đồng (Đồng tử mắt) Trên má còn có một ấn tích do thủ bút của lão thần bí để lại.

Nghe thấy tiếng nói, hắn vẫn đứng sừng sững ở đấy không quay đầu lại nhìn. Tròng mắt sắc lạnh đăm chiêu liếc xéo sang một bên, nhìn rõ người phụ nữ đang cười mỉm ở đó.

“Cẩn thận!” Một giọng nói trầm ổn thoits ra từ người đàn ông.

Nói rồi, người phụ nữ ấy biến mất.

Chẳng thoáng lâu sau hai ba tiếng cô ta đã trở về. Lắc lắc đầu nói “Không một vết tích”

Người thần bí đang tĩnh tu lúc này cũng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ như đang tìm kiếm một dấu hiệu nói dối nào đó. Nhưng thật đáng thất vọng, ông ta chẳng tìm được cái biểu hiện gì đành thở dài một tiếng:

“Có lẽ chúng đang chịu thương, bị một quyền toàn lực này của ta thì cũng khó mà chống đỡ nổi. Chết cả lũ rồi!”

“Người không tiếc sao? Một kẻ có thể khiến người hồi phục ba phần công lực, hai kẻ liền sáu phần?” Cô gái trẻ nói.

“Hừ, chẳng phải còn ngươi sao? Mất hai đứa đó, còn có ngươi?” Lão già thần bí nói.

Nghe được lời này, cô gái trẻ giật mình hoảng hốt. Chẳng để cô van xin, tên áo đen tuôn ra rất nhiều trùng cổ y như con vật được tìm thấy trong cơ thể Thẩm Thiên làm cho cô gái trẻ hóa thành huyết vụ. Chết ngay tại chỗ.

Sau khi nhâm nhi xong con mồi, khóe miệng ông khẽ cong. Cái lưỡi liếm liếm bờ môi một cái rồi tiếp tục trầm tu.

Mọi cảnh này đều được một đôi mắt nhìn thấy từ trong bóng tối.

[…]

Vào một ngày nắng đẹp, ở trên biển sóng vỗ rì rào. Ba cỗ thân thể hai lớn một nhỏ nằm rạp ở đó.

Một cô gái trẻ đi tới và mang họ về làng của mình.

Không bao lâu sau, lần lượt họ đều tỉnh lại.

Rất kì quái, nơi này là nơi nào chứ? Không phải đang đối mắt với nguy hiểm hay gì.

Thẩm Thiên thanh niên liều mạng to gan, lao ra ngoài đi trên con đường đất cát hô lớn gọi nhỏ “Có ai không?”

Trần Dương Kiệt chẳng mấy chốc chạy lại, nói: “Bên ta không thấy gì.”

Thẩm Thiên cũng nhàn nhạt lắc đầu.

“A?” Một giọng nói của người phụ nuwx bất ngờ inh hô.

Nghe thấy tiếng lạ, hai bố con cùng đi vào căn phòng cũ của mình.

Là một người phụ nữ nông dân hết đỗi bình thường, trên sàn nhà lăn lóc vài ít hoa quả. Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn hai vị trí trống kia.

Nhìn thấy Trần Dương Kiệt và Thẩm Thiên cùng nhau đi vào, bọn họ ba mắt nhìn nhau một hồi.

vẫn là Trần Dương Kiệt lên tiếng hỏi trước: “Xin hỏi danh tính quý cô đây là?”

Cô gái mới xấu hổ hồi thần, miệng nhỏ li ti lẩm bẩm nói: Ta.. Ta, là.. Là Trương Tiểu Đào a.”

“Thì ra là Tiểu Đào, tôi là Trần Dương Kiệt. Bên cạnh là con trai của tôi, người đang nằm trên giường là cháu cuẩ tôi. Xin cảm ơn cháu đã cưu mang chúng ta.” Trần Dương Kiệt thành tâm cúi người 90 độ nói lời cảm tạ.

Tay còn lại vẫn không quên ấn đầu Thẩm Thiên xuống, vẫn là không chống cự. Thẩm Thiên cũng nói lời cảm ơn.

Cô gái lại lắp bắp liên hồi, liên tục nói không cần các thứ…

Nhặt ít hoa quả dưới sàn lên, cô để sang một bên rồi mời hai người Trần Dương Kiệt và Thẩm Thiên ngồi xuống bàn ghế đơn sơ ở bên cạnh.

Trần Dương Kiệt nói: ‘Chúng ta từ xa gặp nạn, khó khăn sống sót đều nhờ vào cô. Không biết nơi đây là nơi nào?” Trần Dương Kiệt cất tiếng hỏi trước.

Cô gái gật đầu, cười mỉm một cái. Suy nghĩ hồi lâu rồi nói:

“Nơi này là Bất Tử Đảo”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK