• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiên vờ như không biết chuyện bữa tiệc mà hỏi hai bố

con nhà họ.

“Thẩm tiên sinh, haha, hôm qua chúng ta mới gặp nhau ở nhà họ

Hàn, xin giới thiệu tôi là Hàn Chí Ninh, chủ nhánh ba nhà họ Hàn, còn đây là con trai của tôi, Hàn Vĩnh Trí.”

Hàn Chí Ninh cũng bỏ qua nét mặt con trai mà quai sang cung

kính nói với Thẩm Thiên vô cùng lịch sự.

“Hàn Vĩnh Trí à, hình như hai ta có đôi phần quen biết đấy nhỉ?!”

Thẩm Thiên liền nhếch miệng cười đếu, vừa đi tới ghế ngồi đối

diện hai bố con họ mà nói.

Sauk hi ngồi vào vị trí, anh cũng đưa tay í mới hai người ngồi

xuống rồi mới tiếp tục trò chuyện. Những lúc như này, chính là lúc cảm thấy anh khó hiểu nhất đến cả hai người anh em cũng chẳng thể biết anh có suy nghĩ gì

nhưng cũng biết chắc chắn đó là một chuyện làm khó người khác.

“Ừm, để nhớ xem nào?”

“Hình như… Chúng ta…. Gặp nhau ở….”

Tuy Thẩm Thiên nói chưa hết câu nhưng Hàn Chí Ninh và Hàn

Vĩnh Trí đã đổ hết mồ hôi lạnh.

Hàn Chí Ninh là người hiểu rõ vô cùng về sự lợi hại của Thẩm

Thiên, biết rõ anh là con người thế nào nên vô cùng lo lắng.

Còn về phần Hàn Vĩnh Trí lại chỉ biết nhà anh ta có người chống

lưng liền thuận tay lên làm vương tộc của tỉnh Giang Bình nên biết rằng người này vô cùng lợi hại, mà chỉ vừa mới nãy thôi, anh ta lại ham muốn có được vợ của

vị ấy nên có chút bất an trong lòng.

“Hay là thôi nhỉ? Hàn Chí Ninh, ông nói xem cái nhìn của về

việc tại sao tôi lại để hai nhà Mạnh Đỗ biến mất khỏi Giang Bình?”

Thẩm Thiên cười và nói như thể yêu cầu mọt việc hết sức bình thường, nhưng thực tế rằng anh đang giăng một đòn tâm lý để chơi đùa với tên béo Hàn Vĩnh Trí.

“Theo tôi cảm thấy thì hai nhà Mạnh Đỗ đã bị diệt vong vì con

cháu nhà họ ngắm đến vợ anh? Không phải sao?”

Hàn Vĩnh Chí thấy anh hỏi một điều đương nhiên liền không

nghi ngờ mà trả lời thẳng thắn.

Tuy nhiên, ông ta bây giờ mới để ý đến thái độ của con trai,

hắn ta khi vừa nghe xong câu trả lời của ông liền giật thót, mặt mày tái mét toàn thân run rẩy.

Ông ta biết con trai mình là người như thế nào, bấy giờ mới

nhận ra bầu không khí không mấy ổn định này.

Liếc nhìn qua Thẩm Thiên lại chỉ thấy anh đang bình thản hưởng

hương cốc trà mới rót, nụ cười nhìn trông vô cùng thần bí, xảo quyệt ánh mắt gian xảo liếc tới Hàn Vĩnh Trí.

Ông ta nhận ra ngay người này đang có ý muốn xem rò vui cũng

ngầm ám chỉ với ông ta.

Ông ta liền lập tức đứng dậy “Đờ mờ thằng oắt này, nói mau

đi? Mày lại làm ra trò phá hoại tài sản làm hư bản mặt của tao như thế nào rồi hả?”

“Ấy bố, bố đừng tức giận nữa mà kẻo hư hại sức khỏe đấy bố!”

Thấy bố tức giận, như thể quen thuộc hắn liền ôm chầm lấy

chân bố mmaf lôi chuyện hại sức khỏe ra để vãn hà, mấy lần trước bố hắn còn có thể bỏ qua chứ lần này làm thế nào mà xử lý nổi cơ chứ?

Thấy bố không nguôi giận mà tiếp tục quát, tên béo lại quỳ xuống

hưỡng phía Thẩm Thiên mà dập đầu lia lịa chẳng nói lời nào.

Thẩm Thiên vô cùng thấy hứng thú với nhà họ Hàn này bèn không

ra tay quá nhiều, rót 2 chén trà để hai bố con ngồi nói chuyện nghiêm túc.

“Hai bố con mấy người đủ rồi đấy!”

Thấy Thẩm Thiên nói đủ, hai bố con họ mới thôi làm trò ngồi nghiêm trang lại vị trí.

“Cậu Thẩm, tôi theo lời gia chủ đến đây gửi thiệp mời, hy vọng

cậu và quý phu nhân nể mặt giành chút thời gian tham ra tiệc mừng của gia tộc chúng tôi!” Hàn Chí Ninh vừa nói vừa lấy trong tay ra tấm thiệp mời vàng chói từ

trong ngực cẩn thận đưa Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên cầm trên tay tấm thiệp nhìn 2s hồi rồi giữ lại “Được,

tôi biết rồi! Hai người về đi.” Thẩm Thiên nói mà chẳng hề kiêng nể hai bố con nhà họ.

Dù hai bố con nhà họ có giận cũng chảng thể làm gì được bèn

ngậm ngùi chào hỏi mà ra về.

Ngay khi họ vừa đi, Hạ Tử Tinh liền đi xuống “Tên đó đến đây

làm gì vậy?”

“Ơi? Họ tới đưa thiệp mời cho mình, em rảnh không? Cùng

đi?”_Thẩm Thiên.

Thấy chồng hỏi, cô có vẻ không hứng thú với bữa tiệc liền lắc

đầu “Không đi đâu, hôm nay em nghỉ để đi với con rồi nên tối nay em còn phải làm tài liệu cho ngày mai, tối nay tiệc tùng nữa thì em sợ mệt không đi được với

cả em không ưa tên béo đó nữa.”

“Ừm, em không đi thì anh sẽ di xem trò vui. À mà mai thứ bảy

đấy nhỉ?”_Thẩm Thiên.

“Ừm, sao thế? ANh định đưa con em đi đấy à?”_Hạ Tử Tinh.

“Có được hay không, em quyết không được.” Thẩm Thiên ánh mắt

suy tính nhìn chằm chằm Hạ Tử Tinh một hồi rồi cười một nụ cười gian xảo chạy nhanh lên phòng.

Hạ Tử Tinh nhận ra cũng vội chạy nhanh lên, lúc xuất phát cô

vẫn đang ở nửa cầu thang, Thẩm Thiên vẫn ngồi trên ghế sofa nhưng Thẩm Thiên là đàn ông cũng có tốc độ cao nên chạy vọt vào phòng “Anh tính làm gì hả?” Hạ Tử

Tinh cũng chạy theo sau hét lớn.

“Hai người này làm gì vậy trời?”_Dương Phong ngơ ngác hỏi.

“Ai biết?” Hạ Tử Nguyệt vẫn đang tháo dày liền trả lời.

Hai dì cháu này vừa đi học về nhà liền thấy hai người Thẩm

Thiên và Hạ Tử Tinh đuổi bắt nhau trong nhà, chưa kịp chào họ đã đi mất liền hỏi nhau qua lại.

Thẩm Thiên vừa lên tới phòng liền mở cửa rộng lớn “Đi chơi chứTư Duyệt?”

Tư Duyệt vẫn đang chơi với ông ngoại ở trên phòng, chiếc tai

thính nghe chỉ lọt hai từ “Đi chơi”, cô bé hai mắt sáng như sao từ bỏ đồ chơi trên tay mà quay sang “Có chứ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK