• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được cái danh tự này, người em đi trước không khỏi ngạc nhiên:

“Dương Triết anh nói là Dương Triết từng khuấy đảo thể thao Ám Châu đấy sao?”

Người anh gật đầu.

Người em nói tiếp:

“Alva, anh nghe thông tin này từ đâu? Không phải nói người đó đã rút khỏi giới thể thao. Đến cả thủ lĩnh Đế Tộc cũng từng tìm hiểu mà không có thông tin gì sao?”

“Thông tin này hoàn toàn chính xác. Anh có một người bạn là em trai của một người bạn trong đội của kình địch tám lạng nửa cân với đội của Dương Triết.”

“Lần này họ chơi một trận lớn ở CLB này, cũng là lời truyền từ miệng mà ra. Anh cũng tới tận nhà của đội trưởng đối thủ hỏi cả rồi!” Alva trả lời.

“Mặc kệ, em vẫn muốn nhanh chóng tăng cao thực lực, muốn diện kiến Thẩm Tiền Bối kia hơn” Adonis không quan tâm nói.

“Bị họ từ chối hết lần này đến lần khác, em không thấy chán sao?” Alva nói.

“Đừng có nói là chán, hãy nói nản lòng. Mà chắc chắn sẽ không bao giờ có chuyện ấy. Không kết được mối thiện duyên này, em không mang họ Milcor.” Adonis nghiêm mặt đính chinhs lại.

“Ủa? Kia không phải là vị đó sao?” Alva cười trừ một cái, mở mắt ra liền thấy một thanh niên cao hơn hắn những mấy phân, bộ dáng thản nhiên xách theo thùng nước mà đi lên lầu.

“Ai?” Adonis hoir rồi quay người lại, đạp vào mắt anh. Chẳng phải vị Thẩm tiền bối anh mê mẩn ngày đêm đấy sao.

“A! Thẩm tiên sinh, ngươi chờ ta.”

Thẩm Thiên ở trên lầu, nghe thấy giọng nói, cảm giác như đang gọi mình, quay người lại “?”

Một nam thanh niên hai mắt tỏa sáng, bộ dáng phơi phới như tìm thấy mối tình đầu, thậm chí hai cái lỗ mũi rộng mở to như hạt nhãn phì phì ít khói. Trông thật khiếp đảm, ngay đến Thẩm Thiên cũng giật cả mình.

“Tiền bối! Chào anh.”

Vừa chạy tới, Adonis đã nắm lấy hai tay của Thẩm Thiên, cái bộ dáng hồi nãy không giảm đi chút nào mà còn tăng.

‘Bụp”

Một đá phản ứng của Thẩm Thiên, Adonis trước đó bị đá lăn từ trên lầu xuống dưới.

Bị vậy mà anh ta vẫn không sợ haiix hay cảm thấy đau chút nào, thậm chí có một bộ dáng vui sướng, ôm lấy phần bụng vừa bị Thẩm Thiên đá, xoa xoa nói:

“Đúng gu mình thích.”

Đây là sảnh chính của một sàn đấu lớn trong tỉnh, có rất nhiều trận đã được đấu ở đây, không ít người đến xem, không ít người đến ghi hình. Nhìn thấy cảnh tượng này, họ tủm tỉm người.

Một lão già choai choai ăn mặc giản dị đi tới bên người Alva một mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này nói:

“Thanh niên này, không kéo bạn của cậu về bệnh viện sao? Sao lại để cậu ta chạy ra ngoài thế này?”

“Ai, thật đúng là, nhân viên bây giờ thật thất trách, thế mà để bệnh nhân của bệnh viện  tâm thần tùy ý đi ra ngoài vẫn chưa đưa về.” Nói với Alva xong, ông già lại tự nhủ một tiếng.

Alva trừng mắt nhìn lão già choai choai một cái.

Cảm thấy lạnh sống lưng, lão giả quay người lại, thấy cảnh tượng Alva như hung thần áp sát nhìn chằm chằm lão.

Chợt nhớ tới, tên kia là người điên, đi với tên này thì hắn còn bình thường sao? Phản ứng nhanh chóng.

Vốn là một người già đã có triệu chứng hơi còng lưng, còn phải chống gậy mà phản ứng thật nhanh, tự vận động tay chân đến nhấc cả gậy lên cho nhanh, hận cha mẹ quá cố sao sinh mình có 2 cái chân tốc độ. Lui về sau cháu trai trẻ tuổi ở cách đó không xa, như muốn tìm thấy một tia cảm giác an toàn, được che chở.

Hiền từ, Alva cười tươi híp mắt nói:

“Thưa ông, tên điên ấy không phải bạn cháu. Ông chớ lo, cháu sẽ báo người đến giam hắn lại ạ.”

Thẩm Thiên cười khinh bỉ rồi rời đi.

Sau khi Thẩm Thiên và tất cả mọi người tản đi, Alva mới đi đến, đá vào hông của Adonis:

‘Thằng điên, người ta đi rồi. Mày ở đây ăn L** à?”

Bị đá đau quá, Adonis tỉnh lại, “Ơ?”

“Thẩm Tiên SInh đi đâu rồi?”

“Đi từ tám đời nào rồi.” Alva đáp rồi mặt mày xấu hộ, hận mình không thể bỏ thằng em sinh đôi này ở đây mà đi cho rồi. Kéo theo Adonis rồi đi lên lầu.

“Cạch”

Tiếng mở cửa phòng, Thẩm Thiên mặt mày khó chịu, một bộ không thể giận cả thế giới mà đi vào.

Đang đập bóng khởi động, thấy em trai đến, Dương Triết ôm bóng đi tới.

Anh ta mặc một bộ đồ thể thao, có thể nói Hạ Tử Tuyết rất có mắt nhìn. Cái bộ dàng này, nhìn vào ai nói anh ta đã ba mấy rồi chứ.

“Mặt chú làm sao đấy?” Dương Triết đỡ lấy nước, hỏi.

Mấy anh em cũng chạy ra xem.

“Chà, được thằng đệ nhìn đẹp phết nhề” Một đối thủ nói.

“Không chơi được mà cái mã tốt thì cũng vứt” Một người khá cười huênh hoang, lắc lắc cổ tay nói.

Dương Triết cũng nghe thấy nhưng chỉ cười mỉm một cái cho qua.

“Nãy em gặp hai thằng điên ở dưới lầu, nó chạy đến nhận vơ em.” Thẩm Thiên nói.

“Nhận vơ chú? Nhận vơ cái gì chú?” Dương Triết hỏi lại.

‘Nó nghĩ em là tiền bối nhà nó hay gì, mặt cũng không già lắm mà?” Thẩm Thiên tự độc thoại.

Dương Triết nghe thì bật cười ha ha, không nói gì, chỉ giục Thẩm Thiên thay đồ nhanh chóng còn ra sân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK