• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai lão tuy có tức giận vì mình bị coi thường nhưng vì đang làm nhiệm vụ, họ không thể khinh suất.

Họ vừa di chuyển chân, tay còn đang định ra quyền, bộc lộ khí thế của cao thủ thì bên Đỗ Thừa Thiên, một tên đầu trọc bước ra, bộc lộ khí thế của mình.

“Hai lão gì, tôi thấy hai ông cũng lớn tuổi, tốt nhất là cút về nhà chăn gà nuôi ‘chắt’ đi”

Hai lão nghe được lời này thì vừa buồn (cười) vừa muốn nổi bệnh già, giảng đạo lý cho tên oắt trước mặt mình.

“Haha, lão Lý, ông nghe gì chưa hở? Hắn nói ông về nuôi gà chăn chắt đi kìa. Ông mau cút về nhà để lại vị trí độc nhất phó hội cho tôi!”

Vừa nói, lão Trương như thể muốn bộc lộ khí thế cho đối thủ thấy thực lực của mình, vừa muốn nói câu gì đó khiên tên oắt trước mặt mình xấu mặt.

Hai người này phối hợp ô cùng ăn ý, như thể hiểu ý được nhau vậy, lão Lý cũng vừa hay bộc lộ khí thế, diễn trò đôi bạn già cho họ thấy.

“Hừ, Trương lão, hắn ta nói là về chăn gà nuôi chắt cơ mà? Hơn nữa, hắn đâu chỉ nói mình tôi? Sao ông không cút trước đi hở?”

Dù có là diễn trò trước mặt người khác nhưng cũng có đến tám phần là họ cãi cõ thật.

Hai lão này tính ra thì là đôi bạn nối khố, vì là cô nhi được nuôi trong hội.

Devil’s Law mỗi năm mỗi vậy. Cứ mỗi lần nhặt được cô nhi nào, dù có tàn phế hay lành lặn, dù có nam hay nữ thì đều được họ nhặt về nuôi và đào tạo để trở thành một người lính xuất sắc và trung thành.

Dưới năm 18 tuổi, họ đều có được gọi bằng mã số. Khi vừa tròn 18 tuổi, họ sẽ được tổ chức lễ trưởng thành tổng hợp vào giữa năm đó.

Sau ngày lễ trưởng thành, thay vì được gọi bằng mã số, họ được ban họ và tên. Tên do người huấn luyện của họ đặt cho, họ cũng lấy họ của người huấn luyện họ.

Quay trở lại với diễn biến sảy ra ở nhà họ Mạnh.

Vì là đôi oan gia từ nhỏ, hai người này cũng không mấy đồng quan điểm khi nói chuyện và thường xuyên cãi cọ nhưng không thể gác lại tính người nhà, tinh thần đồng đội của họ.

Cứ mỗi lần có cơ hội là người này lại nói đểu, khiêu khích đối phương.

“Hừ, tôi đếch quan tâm thế nào đấy! Vì ông yếu hơn tôi nên ông phải về nhà trước cơ mà?”

“Nhưng tôi làm gì có cháu? Hình như hai tháng trước, con dâu thứ hai của ông vừa đẻ thằng cháu đích tôn nhỉ?”

“Vẫn hơn ông, đẻ được hai thằng con mà chẳng thấy có nối đứa cháu vậy hở? Do ông không tu đức đấy nhé!”

Họ cứ cãi qua, cãi lại mấy hồi. Giường như họ đã quên mất mấy người vẫn đang giao tranh, không khí cháy nổ đầy rẫy mùi thuốc súng.

“H…Hai vị tiền bối à! Nhiệm vụ, nhiệm vụ!”

Vì cảm thấy sự việc đang đi quá đà kiểm soát, Hàn Chí Quân ngượng ngùng lên tiếng khuyên can, muốn mau chóng kết thức sự việc để với đi tâm ma trong lòng.

Hai người Lý – Trương vừa rồi nhận thấy mình đã quá đà, lập tức chỉnh lại quần áo. Tiếp tục ra dáng vẻ uy nghiêm của mình, một phát liền bộc lộ khí thế của bản thân.

“Khu, khụ. Theo lệnh của chỉ huy tối cao, hai người chúng tôi tới đây để chiếm đoạt, giết người của nhà họ Mạnh. Nhà họ Đỗ có tới cũng không sao, vì giải quyết xong nhà họ Mạnh là tới lượt nhà họ Đỗ rồi.”

Nói rồi, cả hai người bộc phát khí thế, cả khí thế to lớn và khủng bố ấy bao trùm cả nhà họ Mạnh.

“C.. Cái gì? C..Cao thủ Tân Thiên Cảnh?”

Tên đầu trọc sợ hãi, ngồi thụp xuống sân không nói lên lời.

Anh ta cứ ngỡ rằng vì lần phạm lỗi, bị hiệp hội phạt xuống đây là quá nhẹ, không vấn đề gì liền tới và đi theo thiếu chủ nhà họ Đỗ. Tuy không như ở hiệp hội nhưng cũng là không tệ, ít nhất thì vẫn sướng. Hơn nữa, nhà họ Đỗ đang là gia tộc nằm trong phạm vi mục tiêu ân cần bồi dưỡng, tương lai sẽ rất phát triển, nếu bây giờ đi theo con trai của người thừa kế, không chừng sau này anh ta sẽ đổi đời chăng?

Nào ngờ, mới đi theo có hai ngày mà anh đã mất mạng ngay tại chỗ này, anh ta quá hối hận khi lúc trước không sống tử tế!

Vừa kết thức suy nghĩ của mình thì một tiếng “Xoẹt”, thân thể lão Trương bay vọt tới, một nhát chỉ dùng tay không, chém đứt đầu tên đầu trọc, máu văng tung tóe.

Màn này kết thức, hai mắt của hai lão đỏ rực như thể rất phấn khích.

“Vèo vèo vèo”

Chỉ vài cử động nhất thời, người của nhà họ Mạnh lần lượt ngã xuống từng người một.

Trên khuôn mặt của những người đi theo nhà họ Hàn đến đây, khuôn mặt cũng đầy tràn sự khiếp sợ!

Có lẽ, không một ai không nghĩ rằng, nếu như mục tiêu mà người thanh niên kia nhắm đến không phải nhà họ Mạnh mà là nhà họ Hàn thì sao?

Nếu ai ai trong số họ cũng ăn một cú chém như vậy, liệu có còn mạng không chứ!

Hai người mới nãy còn giết người điên cuồng kia, giờ đây lại thản nhiên lấy chiếc khăn tay ra lau tay.

Cơ thể, khuôn mặt, quần áo của hai người dính đầy máu, nhưng chẳng phải máu của họ, mà là máu của những người vừa mới đứng nơi đây khuếch láo với họ.

Họ tiếp tục lên xe, tiến về phía của nhà họ Đỗ kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK