• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở hiểu biết của cô, Thẩm Thiên là một con người khá trọng tình cảm nhưng anh rất sát phạt quyết đoán, vì người mình yêu, anh ta có thể chịu sự khống chế của người khác mà bán mạng ở nước ngoài. Sau khi trở nên giàu có, anh không hề có ong bướm bên ngoài, một mực muốn về với Hạ Tử Tình, một người chồng như thế, lấy đâu ra chuyện ngoại tình chứ? Nhưng… Cô liền nghĩ tới ngay một diễn biến khác, con người này trọng tình trọng nghĩa lại không được ở gần vợ nhiều ngày, mẹ thì lại mất sớm, không hiểu được cảm giác yêu thương là gì, bởi vậy mà anh cũng không biết yêu một ai là thế nào, vô cùng ngu ngơ về sự tình ái, có thể anh đã bị cô gái trẻ này đưa vào tròng lúc nào không hay.

“Cha, mẹ, con yêu của hai người về rồi đây~”

Ở ngoài cửa, một bé gái chừng 8 tuổi bước vào, cô bé này là Hàn Quyến, một trong cặp song sinh của vợ chồng nhà này!

“Con về rồi ạ!” Một giọng bé gái khác vang lên, trái ngược với cô em gái thích vui đùa, có các tính dễ thương. Cô chị gái Hàn Luyến lại có vẻ sắc xảo, lạnh lùng hơn hẳn.

“Hai đứa về rồi hả? Mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi!” Lệ Quyên thấy hai con, đứng dậy nói chuyện vui vẻ, yêu cầu hai đứa con bé bỏng của mình tới nhà là vào rửa tay ăn cơm.

“Dạ!” Hai bé đồng thanh trả lời.

Bất chợt, hai nhỏ nhìn thấy trong nhà có khách liền quay sang chào hỏi tử tế rồi mới vào trong. Hai bé này quả thật rất ngoan ngoãn.

“Hai nhỏ này đáng yêu nhể, nhưng sao lại thấy chúng nó cứ khang khác?”

Thểm Thiên tay chống cằm, nhìn theo bước chân chúng nó vào phòng rồi mới hỏi.

“Haha, ai mà biết được.” Lệ Quyên cười vui vẻ nói.

“Một đứa thì hoạt bát đáng yêu, đứa còn lại thì âm trầm lạnh lùng, thấy hai đứa này lại thấy 2 đứa nhỏ Duyệt Nam ghê!” Khang Vũ nói.

“Lại Tư Duyệt? Có vẻ trong mắt họ, chỉ có đứa con gái Tư Duyệt của Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh mới là có ấn tượng sâu sắc nhất! Nếu vậy thì làm sao mà mình có thể…?”

“Không ổn, con nhỏ này, mình cần phải… Trừ khử.”  Hàn Tư Nhiên bất chợt lóe ra tia nghĩ sat khí giết người, dù chỉ là tia sát khí nhỏ nhoi. Nhưng cô đừng có mà quên, cô đang ngồi cạnh 3 vị cao thủ võ lâm mà cô vốn không thể với tới. Ngồi bên cạnh lại có một bác sĩ tâm lý vô cùng tài giỏi, họ đã bất chợt cảm nhận được tia sát khí nhỏ nhoi này của cô!

Sau bữa cơm, Hàn Tư Nhiên làm gì dám ở lại lâu? Cô đi bộ đến cửa hàng gần đó vì nó khá là gần.

“Nãy cậu để ý chứ?” Khang Nam hỏi Thẩm Thiên.

“Có chút sát khí từ cô ta!” Thẩm Thiên âm trầm lạnh lùng.

“Cô ta… Sau khi nghe thấy Khang Vũ nói tới hai đứa trẻ Khang Nam và Tư Duyệt liền nổi sát khí, mọi người nghĩ xem?” Lệ Quyên nói.

“Hai đứa trẻ này làm sao? Chúng nó có việc gì?” Khang Vũ hỏi.

“Theo chị suy đoán, cô ta rất thích Thẩm Thiên, và tất nhiên khi nghe người ta cứ nhớ mãi tới con của người mình thích cùng người phụ nữ khác, tự nhiên cảm thấy có cản trở.”

“Thích em? Không thể nào đâu, em mới gặp cô ta từ bao nhiêu ngày trước còn không nhớ, tính ra gặp mới hai lần.” Thẩm Thiên vội phủ nhận chiếc lời thuyết minh vô căn cớ này, dẫu sao thì anh và Hàn Tư Nhiên đúng là gặp nhau có vài lần, nhưng anh vẫn canh cánh trong lòng chiếc chuyện xàm xí này.

Tối ra về nhà, thấy anh thức mãi không ngủ được, Hạ Tử Tinh liền hỏi “Anh sao thế?”

“Cũng… Không hẳn là có sao, mà cũng có thể là có sao đấy! Anh không biết được nữa.” Thẩm Thiên trả lời.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Anh làm em thấy tò mò quá đấy!”

‘Chuyện là… Anh hôm nay đến nhà bạn chơi, tiện đường nên cô Hàn Tư Nhiên lần trước có duyên với Tư Duyệt ấy, cô ấy đi cùng đến cửa hàng của cổ.” Thẩm Thiên thình lình ngồi bật dậy, kể cho vợ nghe sự lo lắng của mình.

“Ừ, rồi sao nữa?” Hạ Tử Tinh cũng không phải là người không biết điều, cô biết Thẩm Thiên yêu cô, biết Thẩm Thiên kể chuyện này cho cô nghe là vì không muốn giấu diễm khiến cô hiểu lầm nên cũng tin tưởng chồng tuyệt đối, không phải loại có khả năng sẽ cắm sừng cô.

“Xong cô ấy ăn cơm xong, vợ của bạn anh nói cô ta thích anh, có ý đồ với Tư Duyệt. Anh nửa nghi nửa ngờ tại anh mới gặp cô ta đúng hai lần, cũng lại tin vì chị ấy là một bác sĩ khoa tâm lý vô cùng giỏi và nổi tiếng.”

“Ừm, vậy đừng lo nghĩ tới lời họ nữa, nếu nửa tin nửa ngờ thì cứ chú ý, không thể hiện rõ ràng là được rồi!” Hạ Tử Tinh suy nghĩ vài khắc liền nói.

Thẩm Thiên thầm nghĩ cũng được liền bỏ qua mà cứ thế đi ngủ thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK