• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên cụ lão Hạ Tòng, khó khăn lắm mới có chút tình cảm trở lại, bây giờ lại chỉ vì thằng cháu trời đánh này mà công sức của ông tựa như tan biến vậy.

Tuy rất giận, rất muốn đánh chết thằng oắt tôn này một trận ra trò, nhưng trước hết là ông phải tới bệnh viện xem hai đứa cháu nội ra sao rồi và cả đứa chắt tử trong bụng nữa.

Mặc dù bị đám con cháu không có tình người này ngăn lại nhưng ông vẫn kiên quyết đi, ông gọi tài xế và quản gia đi cùng.

Vì lo sợ biến cố xảy ra nên Hạ Trí Minh và Hạ Đông Bắc cũng phải theo sau.

“Đây, đây rồi! Trí Minh à, 2 cháu không sao chứ?” Cụ ông ngồi trên xe lăn, được bác quản gia đẩy vào, vừa thấy con trai đứng thẫn thờ ở cửa ông liền hỏi.

“Dạ thưa, cháu cả vẫn đang trong phòng sanh, cháu hai vừa được chồng cháu đưa đi kiểm tra tổng thể rồi ạ!”

Thấy Hạ Tòng hỏi, tuy không muốn trả lời nhưng vẫn phải tỏ ra đôi phần cung kính, một phần là vì ông là người già, một phần vì ông ta là người bố đã sinh ra ông, lại chẳng phải ông đã khiến đứa con gái cả và cháu ngoại của ông đang vật lộn với sự sống còn ở trong kia, không trực tiếp dẫn đến những giọt nước mắt lăn dài trên má của đứa con thứ hai, không phải là người đã khiến con ông mình đầy máu me.

“Vậy sao?” Nghe được câu trả lời của Hạ Trí Minh, không biết vì sao nhưng ông bất giác sầu đi hẳn.

Đúng lúc này, tiếng khóc “Oe oe” đã bắt đầu được nghe thấy, tiếng vui mừng của các bác sĩ và y tá hò reo ở trong phòng đã kích động Hạ Trí Minh, ông đứng hẳn dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, đợi chờ một chiếc giường bệnh mắc trắng, bên trên là con gái ông nằm hạnh phúc, mỉm cười ẵm trên tay cậu con trai bé bỏng của mình.

Thẩm Thiên vừa đưa Hạ Tử Tinh về đến nơi, liền nghe thấy tiếng khóc. Hạ Tử Tinh lòng mình nhẹ nhõm hẳn ra, cô cười tươi thật tươi còn lao từ trên xe lăn xuống muốn chạy ra mà bị Thẩm Thiên phát giác, ôm lại.

Hạ Tử Tinh qua được y tá sơ cứu, chỉ bị chấn thương nhẹ vùng đầu, và bị trật khớp xương chân và một vài chỗ va đập nhẹ mà thôi. Không nặng lắm!

“Ting”

Tiếng cửa phòng vừa mở ra, Hạ Tử Tuyết được đẩy ra ngoài.

Cô trông thật mệt mỏi nhưng cũng đầy hạnh phúc.

Trên tay cô còn đang ẵm một bé trông khá nhỏ, không được lớn cho lắm so với trẻ sơ sinh bình thường.

“Bố, Tử Tinh sao rồi bố?” Vừa được ra ngoài, Hạ Tử Tuyết đã quên mất thân mình vừa trải qua ải sinh tử, liền đã hỏi thăm em gái.

“Em đây, em không sao cả ạ.”

“Chị vẫn ổn chứ?”

“Cả hai mẹ con chị vẫn ổn lắm!”

“Em xin lỗi nha chị.”

“Vì em….” Hạ Tử Tinh, càng nói ánh mắt lại có hơi buồn buồn, đôi mắt đã ngấm lệ cúi gằm mặt xuống.

Thấy em gái buồn lắm, Hạ Tử Tuyết cũng chẳng còn sức để trêu nữa, cô cười một cách hiền từ. Cô hay sử dụng nụ cười tuyệt đẹp này với người mà cô thương bởi đây chính là nụ cười cô được thừa hưởng từ người mẹ quá cố.

“Được rồi, chị chợp mắt tí nhé? Em cũng đi nghỉ đi.”

Nói rồi, cô dần chìm vào giấc ngủ.

Hạ Tử Tinh cũng nhẹ bớt được tấm lòng, Hạ Tử Tuyết được đưa vào phòng bệnh và đang được làm thủ tục chuyển viện về Tân Hải rồi sớm cũng sẽ được chuyển về nhà.

Chiều ngày hôm sau, Hạ Tử Tinh vẫn muốn ở lại đây xem chị gái nên Thẩm Thiên cũng buộc phải ở lại. Dương Triết tất nhiên sẽ phải ở lại với vợ và đứa con trai mới sinh.

Chỉ riêng Hạ Trí Minh lại phải trở về nhà để trông nom nhà cửa.

“Cạch”

Tiếng Hạ Trí Minh vừa chập tối, sách túi lớn túi bé trở về nhà.

Ông thật bất ngờ khi thấy đứa con gái út và hai đứa cháu đang ở nhà, cơm nước thật ngon lành. Tự lo cho bản thân vẫn ổn lắm.

“Ông? Ông về rồi ấy ạ? Mọi người đi qua từ đâu đến giờ mà chỉ có mình ông về vậy ạ?” Vừa thấy ông ngoại về, Dương Phong đang cầm bát chia đũa, liền quay sang hỏi.

Nghe thấy Dương Phong gọi tiếng “Ông”, Hạ Tử Nguyệt ở trong bếp đang múc canh liền biết là bồ về cũng đi ra, vẫn quên không bỏ muôi canh và đeo tạp dề.

“Bố? Bố về rồi ấy ạ?”

“Ừ, bố về rồi đây.”

“Bố với mấy anh chị sang Cô Tô ăn thọ ông nội tụi bây. Khổ lắm, 2 chị bị tai nạn do cái thằng cháu của ổng ta gây ra ấy.”

“Cái thằng đấy á? Hôm nào tao hẹn gặp ở riêng ngoài phố, tao bảo 2 đứa “con trai” tao đá cho mấy phát lại chẳng vào viện ấy chứ. Hắn công tử bột lắm!” Ông vừa đi vào, vừa để đồ xuống còn không quên kể chuyện cho các con các cháu nghe.

“Mẹ cháu với dì bị làm sao đấy ạ?” Chú ở bên dì phải không ạ? Nghe thấy người thân thương của mình bị tai nạn sự cố, Dương Phong lo lắm, sốt sắng hỏi han.

“Ừm, dì Tinh thì bị ngã cầu thang, thương thế không nặng lắm. Còn mẹ cháu thì khác, mẹ cháu vận động mạnh lại ở tư thế gập bụng nên bị động thai, dẫn đến sinh non.””Cũng may là bây giờ ổn rồi,có em rồi nên chính chắn hơn đi nhé. Đừng để bố mẹ buồn lòng.:

Ông vừa uống ngụm nước, vừa cười cười trả lời, ánh mắt còn đánh sang Dương Phong đang đứng thần ở đấy lo lắng.

“Vậy… Em cháu tên là gì ạ? Em cháu sinh ra khỏe mạnh chứ ạ? Mẹ cháu sinh kiểu gì ạ? Có bị kiệt sức, mệt mỏi lắm không ông?” ANh ta còn muốn hỏi tiếp nhưng chợt nhận ra mấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mình rồi cười đểu.

“Aaaaaaaa, ông ngoại.”

Thẩm Tư Duyệt tay vẫn còn cầm ipad chơi “”Mèo Tôm” vừa chạy xuống tìm cơm liền nhìn thấy ông ngoại.

*XIn lỗi các độc giả đã và đang gắn bó với truyện mấy nay. Xin lỗi cả các bạn đang rất hóng chương mới ra. Vì sự ham chơi của tác giả mà mấy nay tác giả quên béng mất việc đang truyện dù đã có sẵn chương mới trong kho dữ liệu. Từ mai tác giả sẽ chăm chỉ đăng, tác giả sẽ cố gắng mỗi ngày 1 chương cho mọi người ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK