• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi ăn đến mấy canh, Trương Thiên ngược không để ý tới vị cô nương đây, một mực đánh mắt trên người tỳ nữ phía sau cô ta.

Quả thật, cô tì này có dung nhan tuyệt trần, da mặt trắng trẻo mắt thanh mày tú rất ưa nhìn.

Có vẻ như vị tiểu thư kia cũng nhận ra điểm này liền vô cùng căm hận trong lòng, cô ta vốn nghĩ ban đầu Trương Thiên thích cô ta nhưng lại chính vì cô tỳ này mà hắn không để ý tới cô nữa liền liên tục làm khó dễ.

Đến tối trở về, phu nhân và Lão Địa Chủ đã ngồi vắt vẻo đợi sắn, thấy anh từ xa họ hớn hở chạy ra đón dù biết mỗi hôn sự thế nào cũng không thành nhưng vẫn muốn chạy ra xem trò hay. Chạy đến ngưỡng đường, họ chợt nhận ra nét mặt hồng hào ngày xuân của Trương Thiên liền bán tín bán nghi cho rằng anh có sở thích độc lạ?

“Sao rồi con?”

“Dạ cũng ổn ạ.” Trương Thiên khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng nói.

“Con thấy ổn ư?” Lão Địa Chủ cố gắng dặn ra câu này, chỉ mong không nghe thấy kết quả trái tai.

“Cha, con thích cô tỳ nữ.” Trương Thiên ngẩng mặt, dõng dạc nói.

“Ừ, cha hiểu… Con nói cái gì cơ?” Trương gia chủ tưởng chừng không như ý muốn, nghe được câu này của Trương Thiên liền giật thót.

“Xem chủ thích tớ ư?” Phu nhân hỏi.

“Vâng?”

Nghe đến đây, hai người suýt ngất lâm sàng nhưng mấy ngày hôm sau hoàng hồn suy tính cũng vui mừng, đến cuối cùng thì Trương Thiên cũng mở lòng.

Không lâu sau đó, Trương phu nhân dẫn theo Trương Thiên và bà Hoa tới cửa. Đằng sau còn có 50 đòn sính lễ.

Vị tiểu thư kia ở trong nhà cứ cho rằng Trương Thiên đem sính đến cưới mình, đợi hàng đôi mươi năm đến giờ cũng đã có người rước.

“Trương phu nhân, cớ chi hôm nay bà lại tới đây vậy?” Vị phu nhân nhà này từ trong gia chạy ra tiếp đón.

“Hôm nay tôi dẫn con trai trưởng tới đây là muốn cầu hôn với một vị cô nương trong quý phủ đấy Lê phu nhân.”

“Không biết cô nương nào lọt vào tầm mắt của quý công tử tài mạo vang danh đây vậy?” Lê phu nhân nói.

“Là Thu Nghi tỳ nữ.”

“Vị cô nương ấy tên Thu Nghi thưa bà.”

Nghe được lời này của Trương phu nhân, ánh mắt đầy ái tình trao đổi giữa hai người Trương Thiên và Thu Nghi, Lê phu nhân liền biết 2 người này đã có gian tình từ lâu.

Tuy hơi gượng gạo nhưng bưởi cầu hôn cũng đã thành công trong sự không trông mong lắm của nhà gái.

Đến đợi Trương gia lui về, vị nhị tiểu thư tiếng xấu đồn xa Lê Dung Dung giận giữ đập đồ “Chó má!”

“B… Bình tĩnh đã con, con bình tĩnh…”

“Con tiện tỳ kia đâu rồi? Bây dám cướp hôn phu mà tao ngắm trúng ư? Lê Dung Dung một mực nắm tóc của Thu Nghi, kéo ngược cô ra đằng sau.

Thu Nghi tuy rất đau nhưng cũng cố gắng ghịu “T… Tiểu thư, người tha cho em…”

“Em…”

“Con đỹ chó này, mày cướp nam nhân của tao, hôm nay mày phải chết, bắt buộc phải chết.” Lê Dung Dung giận dữ quát, một tay kéo tóc Thu Nghi, tay còn lại cầm chiếc kéo muốn đâm cô.

Lúc này, cô lại vô tình nhìn thấy bụng của Thu Nghi có chút phình to ra, dù chỉ một chút nhưng cũng rất dễ nhận biết.

Bình thường Thu Nghi toàn mặc đồ rộng, cô cũng lại không để ý cô ta gần đây thấy cô ấy phình tướng ra một chút tuy biết nhưng cũng không để ý.

“B… Bây có bầu ư?” Lê Dung Dung vừa nhìn thấy liền biến sắc, lùi lại 2,3 bước rơi choảng chiếc kéo trong tay.

Trương Thu cũng thoát được liền ôm bụng, soạn tóc.

mấy tỳ nữ liên tục xin tha cho Thu Nghi vì giao tình không kém.

Lê phu nhân thì cũng rất khéo léo khuyên nữ nhi, vốn cô ta chỉ nói thế nhưng cũng đã buông lỏng tâm tình, đang yên lành Thu Nghi này lại bị nhìn ra cái bụng bầu.

Nhìn thế này ít nhiều cũng năm tháng rồi mà cách đây sáu tháng Lê Dung Dung có đi xem mắt với Trương Thiên. Thời gian sau Lê Dung Dung không thấy Trương Thiên đến hỏi thăm lại cứ nghĩ hắn không ưng mình cho đến hôm nay Trương phu nhân đem sính lễ đến, tát cho cô ta một vố rất đau khi Trương Thiên muốn cưới tì nữ chứ hông phải mình, cô đã rất giận dữ!

Lê phu nhân cố ghìm chặt con lại, sau đó lại quay ra hỏi Thu Nghi “Thu Nghi, ngươi nói xem cái bầu đó của ai?” Sau khi nói, Lê phu nhân còn cố tình ra dấu để Thu Nghi để trà lời bừa cho yên chuyện.

Thu Nghi lúc này mất hết khả năng phán đoán do quá sợ hãi cũng một phần giận dữ. Lúc nãy, chỉ nửa chút nữa thôi thì chiếc kéo ấy đã đâm đến bụng của cô, cướp đi sinh mệnh của cô.

“Là… Là của… Của Trương đại công tử ạ!” Nói đến đây, Thu Nghi ngậm ngùi cúi mặt, mặc cho Lê Dung Dung có đánh chửi đến thế nào.

Họ không thể giết chết Thu Nghi vì Thu Nghi đang mang trong mình dòng máu của Trương Gia, bảo sao đang yên đang lành lại đến cầu hôn hóa ra là phình bụng cả rồi.

Họ lên kế, cho người bắt cóc Thu Nghi, sau đó thay Lê Dung Dung vào gả đi. Qua cũng đã qua cửa cả rồi, Trương Gia cũng không thể làm được gì, đành để Lê Dung Dung chính thất, Thu Nghi làm thiếp mà thôi.

Nhưng không trong sở liệu, Thu Nghi bị nhốt ở một thùng hàng ngoài cảng, cô ở trong thùng tỉnh lại, chạy thoát được khỏi tên bắt cóc. Bụng lớn cố lết từng bước tới hôn sự trong bộ đồ tân nương chưa thay ra.

Bên Trương Gia, Trương Thiên tuy có nghi ngờ về tân nương nhưng nghĩ chắc Lê gia không dám làm ra trò tráo đổi tân nương, thiết nghĩ Trương Thiên lộ ra thân phận thiếu phu nhân Trương Gia liền sẽ được hậu đãi chăm sóc tỉ mỉ, vóc dáng có thay đổi một chút.

Đúng bước cuối cùng nữa là xong nghi lễ, từ trên trần nhà lúc này lại có mấy tên áo đen đã hạ cánh xuống sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK