• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ tưởng ai động vào thì ông ta sẽ xử lý nhưng chuyện này liên quan đến Thẩm Thiên, người không rõ thân phận khiến cho cặp đôi thiên tài, cũng xem như là cháu nuôi người nắm giữ tỉnh Giang Bình này phải nịnh nọt nghe lời. Ông ta biết, tạm thời không nên động vào Thẩm Thiên.

“Bên kia cũng vẫn còn phòng, sao cháu không sang?” Cụ ông bình tĩnh nói.

Dù sao cháu trai ông cưới con gái nhà họ Phạm là xem như bị ép. Năm xưa ông tổ của nhà họ Mai từng có duyên gặp mặt, giúp đỡ ông tổ nhà họ Phạm sau đó hai người kết giao thân thiết. Hồi đó hai nhà tương tự nhau, đều chỉ là một gia tộc hạng bét. Hàng bao nhiêu năm mới leo được lên vị trí này. Ngày ấy để hứa, chắc chắn và cũng như truyền đạt về mối quan hệ bằng hữu thân thiết lâu đời giữa hai nhà, cả hai đã để lại hôn ước cho đời sau. Chủ yếu là để mai này lỡ có nhà nào thất thế lấy bản hôn ước ra dùng coi như để cứu vớt lại tầm ảnh hưởng bên ngoài. Giờ đây, nhà họ Phạm đã được vào tầm ngắm của nhà họ Hàn, nhà họ Mai thì đang dần mất thế nên đành phải dùng cơ hội duy nhất này.

Cho dù Mai Bảo Tuyền có về nhà họ Phạm đi chăng nữa cũng chỉ về cái mặt, chứ để cậu ta thuận lời làm một chàng rể ở đấy còn rất xa, sợ là còn chẳng có tiếng nói nữa nên chỉ giúp được một chút ít, tạm không cần phải về phe cậu ta rõ ràng trước mặt Thẩm Thiên.

“Ơ? Ông nội, ông nói gì vậy ạ? Anh cháu là con rể Phạm gia đấy ạ!” Mai Bảo Linh thấy đây cách hành xử này chẳng giống như mình nghĩ liền hỏi lại.

“Chẳng phải chỉ là một phòng khách nhỏ thôi sao? Có bao nhiêu phòng ở đây sao không chọn? Ganh đua với nhau cái phòng bé tí này để làm gì hả?” Ông cụ nói.

“Nhưng…”

“Cháu hiểu rồi! Cháu sẽ đổi phòng khác ngay đây.” Mai Bảo Tuyền tối sầm mặt nói rồi đứng dậy kéo em rời đi.

Ở một căn phòng nào đó trong dãy nhà khách.

“Anh?”

“Sao anh không để em nói hết? Chúng ta có thể đuổi họ đi cơ mà?” Mai Bảo Linh làm toáng lên.

“Em không thấy? Ông nội đang đứng về phía họ à? Có nói gì thêm cũng chỉ trở nên quê hơn thôi!” Mai Bảo Tuyền nói.

“Vậy phải làm sao?” Mai Bảo Linh hỏi.

“Làm sao à?”

“Ông nội? Hạ Tử Tinh và chồng con nó nữa, tao nhắm trúng chúng mày rồi đấy!”

“Cứ chờ mà xem, ông nội và cô em họ đáng quý.”

Cũng đã đến giờ lành đón dâu về, tại Hàn gia, không khí đang tưng bừng duy chỉ trong phòng ngủ cô dâu.

“Nhiên Nhiên, biết phải làm sao bây giờ? Huhu!”

“Cái hôn ước chết tiệt.” Một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề trang phục cô dâu khóc lóc trước mặt Hàn Tư Nhiên – Con gái ruột của Hàn Chí Quân.

“Băng Băng, cậu đừng khóc nữa, để mình nghĩ cách xem.” Hàn Tư Nhiên lo lắng nhìn người bạn Phạm Băng Băng đang khóc nức nở của mình.

“Biết có cách gì bây giờ chứ, huhu!” Phạm Băng Băng.

“Con vẫn còn khóc sao?” Phạm Chính Kiên từ ngoài bước vào,, vị đây là người thừa kế đời tiếp theo của Phạm gia.

“Cha, con không muốn lấy chồng, huhu!” Phạm Băng Băng.

Nhìn thấy người đàn ông đi vào, Hàn Tư Nhiên cung kính chào một tiếng “Chú Phạm”.

“Con gái, dù ta không muốn nhưng hôn sự này của con đã bị định sẵn rồi, cha rất xin lỗi, vì không để mất mặt gia tộc, chỉ có thể….”

“Aizz, đáng trách, chỉ đáng tránh tên họ Mai đó quá tham lam, nếu hắn chọn người con gái bình thường trong gia tộc, chúng ta sẽ chẳng nói gì nhưng con lại…” Phạm Chính Kiên tiếng nuối nói.

Từ ngoài tiếng lớn vang rộng, quả nhiên là chú rể tới.

“Chú rể tới”, người chủ trì hôn lễ nói.

“mau, mau, mau nín đi con.” Nghe thấy tiếng từ bên ngoài, Phạm Chính Kiên sốt sắng thúc dục con gái lau nước mắt, chỉnh lại tư trang.

“Haha, bố vợ, con rể đến đón con gái người đây!” Mai Bảo Tuyền ăn mặc chỉnh tề bước vào.

“Haha, con rể quý của ta, ta vẫn đang đợi con đến đây, nhớ chăm sóc tốt cho con gái bảo bối của ta đấy nhé!” Phạm Chính Kiên.

Mai Bảo Tuyền đúng chỉ lướt mắt xuống Phạm Băng Băng ngồi ở trên giường đúng một lần, đúng là vô cùng xinh đẹp nên anh đã vô cùng nổi hứng, động lòng. Nhưng vẫn đang nói chuyện với bố vợ, làm sao anh có thể động tay chân? Chỉ đành có thể tiếp tục nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện này rồi ôm mỹ nhân về nhà.

“Vâng, vâng ạ, con bảo đảm, cam đoan.”

Hai cha con vợ vô cùng vui vẻ tiếp tục trò chuyện, còn đưa cô dâu và Hàn Tư Nhiên ra ngoài, mọi người ở phòng cô dâu mới nãy cũng đi theo.

Đi ra ngoài, Hàn Tư Nhiên đã thấy lấp ló hình ảnh của Thẩm Thiên trong đội ngũ nhà chú rể.

Từ sau lần gặp mặt ở phòng y tế nhà họ Hàn từ 1 tuần trước, cô đã bị say đắm phong thái của Thẩm Thiên từ cái nhìn đầu tiên nhưng mãi vẫn không có cơ hội để gặp anh lần tiếp theo. Cô thật không ngờ bây giờ lại có thể gặp Thẩm Thiên ở đây, dù chỉ là liếc qua hay người kia có không phải Thẩm Thiên nhưng cũng đáng để thử và rồi cô đi theo.

Tuy nhiên cô đi theo đến gần Thẩm Thiên ở một góc tường, cô gần như chết lặng người khi nhìn thấy anh cười vui vẻ ở bên cạnh vợ và con gái, cô có vẻ xao xuyến tấm lòng.

“Tư Duyệt, cô dâu thế nào?” Thẩm Thiên.

“Cô dâu xinh lắm bố ạ.” Tư Duyệt

“Có xinh bằng mẹ không?” Hạ Tử Tinh cười đùa hỏi.

“Mẹ Tư Duyệt là xinh nhất, phải không bố?” Tư Duyệt.

“Phải, vợ bố xinh nhất, xinh nhất trần đời.” Thẩm Thiên.

“Duyệt muốn đi nghỉ, bố mẹ có đi không?” Tư Duyệt hỏi.

“Vậy bố mẹ đưa Duyệt Duyệt đi nghỉ nhé!” Thẩm Thiên nói.

Nói rồi cả ba người nhà họ đều rời khỏi để lại Hàn Tư Nhiên đứng sau gốc tưởng, chiếc nước mắt long lanh từ từ chảy ra rồi, hồn châu lăn trên đôi má đỏ hồng. Tuy nhiên, bất chợt cô lấy tay lau nước mắt vô cùng dứt khoát, trừng mắt nhìn theo hướng cả nhà Thẩm Thiên rời đi:

“Anh ấy chỉ là của tôi, nụ cười của anh ấy chỉ nên cười với tôi và con của chúng tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK