• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ồn ào tấp nập.

Lại một ngày nữa đã sắp trôi qua. Sau khi đi khám về, Thẩm Thiên và bác sĩ cùng hẹn cuối tuần sẽ trở về tổng bộ rồi anh trở về công ty ăn với vợ.

Thật buồn cười làm sao, chúng nhân viên nhiều lần anh lui tới cũng đã quen mặt. Có mấy lần còn kéo anh lại tán gẫu mấy câu liền bị Dương Triết bắt gặp, anh ta còn cố ý lôi mấy chuyện anh đứng buôn cùng với đôi ba cô thực tập sinh để uy hiếp anh.

Chiều này, anh đây phải đi chơi bóng chuyền với anh ta.

Với cái chiều cao và ngoại hình này, Dương Triết đánh giá anh rất phù hợp chơi ở vị trí chắn giữa nên bắt anh hôm nay phải đi không sẽ nói mấy chuyện ấy với Hạ Tử Tinh.

Thật tình mấy chuyện đấy Thẩm Thiên chẳng để vào trong mắt nhưng cũng chẳng có việc gì làm nên đi chơi bóng chuyền với anh rể và bạn của anh cũng chẳng làm sao.

Ai bắt Thẩm Thiên nhiều tiền quá chứ, tiêu mãi cũng không hết được nên anh có đi làm đâu.

“Cậu nói sao? Cậu bị tắc đường, không đến được kịp giờ hả?” Dương Triết một bên thay áo quần, một bên nghe điện thoại nói.

“Xin lỗi cậu nha! Biết đâu được hôm nay tôi tăng ca, về đúng cái giờ cao điểm.. Cậu tìm ai thế tôi tạm được không? Một chút nữa tôi mới đến được.” Người đàn ông ở bên kia một mặt cầu khẩn nói.

“Haizz, thôi được rồi Tắc đường thì cứ đến từ từ thôi nhé, đừng bị tai nạn là được. Bên này tôi sẽ xoay sở set đầu tiên. Cho cậu thời gian một set?”

“Được, được, oke cậu! Mình cúp máy, sắp phải lên đường rồi.”

Nói rồi người đàn ông đã cúp máy để lại Dương Triết thở dài một tiếng.

“Sao đấy? Đằng ấy bận à?” Một nam cầu thủ chừng 30, để râu quai nón, đội mũ xanh cùng màu với áo đội nói.

‘Hahaha, bận thì bọn này đợi thêm lúc nữa. Chỉ cần không chạy là được.” Cả đám nhao nhao nói.

“Một lũ già rồi mà vẫn còn trẻ trâu thế!” Dương Triết nói.

“Nào nào, nói thế mất lòng nhau. Đã chơi bóng là không phân biệt tuổi tác. Lâu lắm hai đội chúng ta mới có dịp đấu một trận.

Nhếch chéo miệng một cái “Em rể tôi về nước, các cậu sẽ thấy nó sớm thôi nha! Lúc đấy ai chạy còn không biết đâu.”

“Em rể? ý cậu nói là chồng con bé Tuyền Hoa sao? Không phải anh e…” Người bạn đeo kính ở bên cạnh hỏi.

“Không, là chồng của con bé Tử Tinh.” Dương Triết lắc đầu nói.

“Hazz, thì ra là vậy. Thế mà mình cứ tưởng hai người đã giảng hòa rồi chứ.”

Dương Triết không nói gì, mày nhẹ thảnh thơi cười mỉm một cái.

Tiếng chuông điện thoại, là Thẩm Thiên gọi tới.

“Anh, em đang ở dưới. Mình chơi ở phòng nào?” Thẩm Thiên hỏi.

“Lên lầu ba, phòng ba lẻ sáu. Chú lên, tiện mua hộ anh mấy lon nước ở dưới sảnh nhé.” Hạ Triết nói.

Thẩm Thiên oke một cái rồi tắt máy, đi vào trong lầu mua đồ.

Mua chanh muối, không độ, sting… Mua được rất nhiều đồ uống mát lạnh, để trong thùng băng rồi đang thanh toán.

“ Ài xừ, chếc tiệc. Tại sao đang yên đang lành anh lại bắt em tới chỗ này chứ hả?”

Một nam thanh niên với nước da trắng, đôi mắt màu sapphire nói.

“Tất nhiên là tới để hỗ trợ anh rồi!” Một nam thanh niên còn lại có tướng mạo tương đối giống với người em đi trước.

Ăn mặc đơn giản, một áo ôm sát thân thể rắn chắc, chiếc quần thể thao màu trắng, hai người họ thản nhiên đi vào mà không giống với phong thái công tử một chút nào.

“Anh tốt xấu gì cũng là Vương Cảnh nhị tầng mà cũng cần trợ giúp ư? Giúp gì? Tán gái hả?” Người thanh niên đi trước đùa nghịch nói.

“Chơi bóng chuyền với một vị tiền bối. Biết đấy, anh si mê nhất là bóng chuyền, cũng là môn học anh giỏi nhất mà.”

“Tiền bối? Tiền bối nào?” Nam tử đi trước nói.

“Cựu chiến thần câu lạc bộ bóng chuyền Quốc Gia, người Ám Châu duy nhất đã đạt tới đỉnh cao bóng chuyền, trở thành quán quân vô địch mùa 23, người đã khai sáng ra những vinh quang sau này trên mảng bóng chuyền. Cựu đội trưởng mang số áo 1, Ace – Dương… Triết ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK