• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tới một ngày, Thẩm Thiên đem lính tiến đánh nước u Dực lại chẳng may, Khang Vũ chính là thái tử u Dực Quốc, anh ta vốn không thích vị trí này nhưng vì để tìm kiếm Thẩm Thiên năm nào mất tích mà buộc trở lại vị trí này, buộc làm việc mà anh không muốn làm chỉ vì muốn tìm người bạn thân thiết đang tiến quân vào nước mình. Cũng may, Thẩm Thiên biết Khang Vũ chính là thái tử u Dực quốc, vì niệm tình xưa mà anh đã vượt qua áp bức từ trưởng lão cấp cao thuộc Devil’s Law mà tha cho u Dực Quốc. Sau khi cha chết, Khang Vũ vì quá sốc khi biết người bạn thân mà anh ta tìm kiếm lâu nay lại chính là người vừa giết chết cha mình, mẹ vì quá đau

buồn mà cũng đi theo, anh phủ nhận trách nhiệm của một Thái Tử bỏ trốn khỏi u Dực quốc đến nơi này với vợ và con trai sống tạm ngày ngày.

Thẩm Thiên sau đó dù đã vì trái với mệnh lệnh mà bị chịu sự trừng phạt gắt gao, tuy nhiên anh ta lại không nói khiến cho người bạn thân này luôn hiểu lầm anh. Khang Vũ lại chẳng biết gì, anh ta một mực cho rằng cha mình chết là do Thẩm Thiên, Thẩm Thiên phản bội lại anh ta mà đối địch với anh ta.

Bởi vậy, khi gặp lại Thẩm Thiên, anh vô cùng khó chịu nhưng lại không nỡ ra tay với anh. Chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, hôm nay lại nhìn thấy Thẩm Thiên thêm lần nữa, khó chịu tột độ.

“Cạch” Chiếc tiếng gõ đũa vào bát ăn đã đánh thức nỗi oán giận của hai anh em họ “Hai đứa bây có ăn cơm không thì bảo, không ăn nói lẹ rồi cút ra góc tường mà đứng!” Câu nói này của Lãnh Tư Đồ giường như đã gợi lại ký ức năm nào họ cùng nhau ở nhà tự ăn cơm, tự nấu cơm với nhau ăn.

Nghe được, họ liền bật phá lên cười “Tên đần này, anh lại thế nữa rồi, haha!” Thẩm Thiên cười lớn.

“Già rồi thành lú hay gì?”

Thấy hai anh em họ cười sảng khoái như vậy, Lãnh Tư Đồ cũng lập tức hết buồn, bầu không khí vui vẻ trở lại. Hàn Tư Nhiên cũng thầm thở nhẹ một hơi.

Người chị dâu này, giường như cũng đã quen liền chẳng nói lời nào, chỉ cười trừ một cái.

“mà lão hồ ‘Đồ’ này, bao nhiêu năm không gặp lại chưa có xí nõn nào?” Thẩm Thiên hỏi.

“Không có? Có chứ sao mà không có? Anh đây có 2 nõn nhá” Hàn Tư Đồ nói, còn không quên khịa lại Thẩm Thiên “Không như 2 người nào đó, hợp lại mới bằng tôi.” Vừa nói, anh ta vừa ăn cơm nhồm nhoàm.

“Còn lâu nhé, con của thằng đần này là con dâu em” Khang Vũ nói khịa Thẩm Thiên.

“Có cái rắm mà con dâu của ông? Thằng con khó ở của ông, Duyệt Duyệt nhà tôi còn lâu mới nhìn trúng nhé!” Thẩm Thiên nổi đóa lên nói.

“Thằng con khó ở? Mày đi bao nhiêu năm, ở trường toàn con tao chăm sóc cho con mày, lấy đâu ra mà không rung động? Mày đi hàng bao nhiêu năm cũng là tao chiếu cố cho nhỏ, có cái shit mà không vừa người bố chồng này.”

“Mày thích ăn đòn à? Ngon thì solo một trận tao coi?” Thẩm Thiên nói.

“Cái thứ bại tướng mà bày đặt solo?” Khang Vũ lại đổ thêm dầu vào lửa, khịa Thẩm Thiên.

Thấy hai người họ chuẩn bị đánh nhau, những người ngồi ăn ở đấy chỉ cảm thấy cười trừ vì thấy họ hệt như con nít. Hàn Tư Đồ lại cứ ăn, và ăn.

Thấy Hàn Tư Nhiên nãy giờ cứ im lặng, không có người nói chuyện, vợ của Hàn Tư Đồ quan tâm hỏi han “Hai người họ cứ vậy đấy, em đừng để tâm nhé! Mà em tên là gì vậy? Em thật trẻ quá!”

Hàn Tư Nhiên thấy cô vợ này quan tâm, vui vẻ nói “Chào chị ạ, em là Hàn Tư Nhiên a!”

“Hàn Tư Nhiên sao? Tên cũng đẹp lắm, em có chồng con gì chưa?”

Hàn Tư Nhiên nghe vậy thì ngượng ngùng lấp lém nhìn Thẩm Thiên rồi đỏ mặt lắc nhẹ cái đầu.

Chiếc ánh mắt này giường như đã bị vợ của Hàn Tư Đồ nhìn thấy, cô ta cười gượng gạo vì biết Thẩm Thiên đã có vợ mà vẫn có bóng hồng đi theo, cô biết Thẩm Thiên là con người thế nào mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK