• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng gọi, cả nhà liền quay lại. Thì ra là một người phụ nữ xinh đẹp đang dắt theo cậu con trai của mình đi tham gia.

“Linh Liên, Nam Nam, hai người tới rồi à?!”

“Sao không thấy Khang Vũ, chồng cậu thế?!”

Thấy hai mẹ con họ, Hạ Tử Tinh liền chảo hỏi.

“À, anh ấy đang đi mua kem ở dưới, mình đưa thằng ngốc này lên trước để tập trung cho đỡ muôn, còn anh nhà này là ai thế, không định giới thiệu hả?” Lâm Linh Liên vừa cười vừa nói nhìn sang Thẩm Thiên đang bế Tư Duyệt. Thẩm Thiên thấy cô gái đó nhìn sang liền khách sáo chào hỏi “À, tôi là Thẩm Thiên, bố của Tư Duyệt” Giẫu sao thì anh cũng không có xích mích với họ, vả lại mẹ con Tử Tinh Tư Duyệt cũng có vẻ khá thân thiết với hai mẹ con nhà này nên anh cũng không cần phải tỏ thái độ ghét bỏ.

“Xí, bố con gì chứ! Chẳng phải là một ông chú cặn bã bỏ lại mẹ con Tư Duyệt và cô Tinh sao.”

Tuy là một lời nói vô tình bộc phát nhưng lại lỡ lọt vào tai Thẩm Thiên và những người lớn.

“Nam Nam, con nói gì vậy chứ?!”

“Mau xin lỗi chú ngay đi!”

“Xin lỗi anh nhé, thằng nhóc đần độn cứng nhắc này lại thế nữa rồi!”

Nghe con trai nói như thế, Linh Liên liền hấp tấp hoảng loạn, ngượng ngùng nói.

“À ha, không sao đâu, “trẻ con” thôi mà, “nên” không “cần để ý”

Thẩm Thiên tuy nói vậy nhưng anh là một con người lớn hay bị Bạch Tiên Sinh nói là ‘thích thay đổi kế hoạch một mình không nói với ai, lười và thù dai những chuyện nhỏ nhặt.’

Tính khí thích thay đổi kế hoạch này của anh cũng không phải lần đầu nhắc tới, như lần gần đây nhất là đối phó với hai nhà Mạnh Đỗ, tuy anh vạch ra rất nhiều kế hoạch, mới đầu là tính đến khách sạn rồi đánh chết tên chủ nhánh ba rồi chặt đầu gửi đến nhà họ Manh, sau đó lại muốn bám sát tên nhánh ba rồi ngầu lòi tìm đến của nhà họ Mạnh thảm sát sau, nhưng cuối cùng vẫn là lựa chọn nâng đỡ nhà họ Hàn khi nhớ ra nhà họ Hàn là gia tộc duy nhất không tham gia vào chuyện của anh. Tính lười là có thể thấy rõ nhất khi anh cứ rồi ngủ rồi đánh nhau rồi ngồi nói chuyện phiếm. Đặc điểm thù dai cũng vô cùng dễ thấy khi anh tuy biểu hiện tha cho người đàn ông béo nhưng lại ngấm ngầm lên kế hoạch chơi đùa với hắn để kiếm tìm thú vui tao nhã khi chán nản.

Quay trở lại với trường học, lúc này thì có một người đàn ông đẹp trai tuấn tú đi từ phía sau hai mẹ con đến cầm trên tay hai cây kem, người này cũng trạc tuổi Thẩm Thiên.

Ngay khi Thẩm Thiên nhìn thấy người đàn ông ấy liền nhíu mày.

Người đàn ông ấy vừa nghe điện thoại xong, còn đang tắt máy thì ngước lên đập ngay vào mặt là khuôn sắc của Thẩm Thiên, người này cũng thấy rất bất ngờ, đằng sau lưng còn chảy nhiều mồ hôi nhưng điều chế cảm xúc rất nhanh.

Anh ta đi đến bên mấy người, cười tươi nói “Tử Tinh đấy à em? Tư Duyệt cũng ở đây à cháu?”

“Chú Khang Vũ!” Thẩm Tư Duyệt nhìn thấy Khang Vũ thì vô cùng vui vẻ cười, nói.

“À, vị này là ai thế?!”

Khang Vũ vờ như không hề quen biết Thẩm Thiên, liền quay sang hỏi Hạ Tử Tinh cho giữ phép “À đây là chồng em, Thẩm Thiên”

“Còn đây là anh Khang Vũ, chồng của Linh Liên và là bố của Khang Nam.”

Cô giới thiệu Thẩm Thiên cho Khang Vũ biết, cũng không quên giới thiệu anh ta cho chồng mình.

Thẩm Thiên cũng vờ như không quen biết Khang Vũ, đưa tay ra lịch sự chào hỏi. Hai người vừa bắt tay nhau giường nhu Thẩm Thiên đã sử dụng chút lực truyền vào tay anh ta. Khang Vũ cũng không chịu thua, bắt lấy tay Thẩm Thiên một cách quá đỗi lịch sự, hai người này nhìn vào còn tưởng là thân nhau lắm, tuy đang mở miệng cười nhưng ánh mắt lại tóe ra tia lửa mà mấy mẹ con không hề nhận ra. Rủ nhau đi vào trong lớp học.

“Hừ, nên gọi cậu là Thẩm Thiên hay gọi cậu là Tân Thủ Lĩnh Tối Cao?”_Khang Vũ

“Gọi tôi là tân trưởng đi!”_Thẩm Thiên cười khẩy nói.

“Đổi lại là cậu, nên gọi cậu là Khang Vũ hay là…E…

“Hãy gọi tôi là Ông – Thông – Gia”_Khang Vũ ngay lập tức ngắt lời của Thẩm Thiên, rời tay mà đi theo vợ.

Ngay lập tức, Thẩm Thiên cũng đi.

Trong lớp học lúc này.

“Các bạn, vậy giờ chúng ta điểm danh lần một nhé!”

Cô giáo chủ nhiệm đang cầm trên tay cuộn giấy ghi tên các học sinh mà đếm từng đếm điểm danh mọi người, nếu để ý kĩ thì đây chính là cô giáo đã nói chuyện với Hạ Tử Tinh lúc ở sân bay có tên là Đường Ly.

“Trường Xuân Tiêu?”

“Có!”

“Mạnh Hồng Dao?”

“Có!”

“Vũ Xuân Dực?”

“Có!”

“Thẩm….”

Cô giáo Đường Ly vừa hay định đọc tên của Thẩm Tư Duyệt hai nhà đã đi tới.

“A, vào lớp rồi sao? Xin lỗi cô giáo, các bậc phụ huynh nhé! Nhà em đến muộn mất rồi!” _Hạ Tử Tinh nói.

“Mẹ Tư Duyệt đấy à, còn có cả mẹ Nam Nam nữa sao, vẫn chưa muộn đâu, mọi người mau vào ngồi đi.”

Nghe lời cô giáo, cả hai nhà đều đi vào vị trí mà ngồi, bình thường đi họp phụ huynh, mấy bậc ở đây cũng đã có chút quen qua chút lại nên nhận ra đằng sau họ còn có một người đàn ông khuôn mặt tuấn tú, vóng dáng cao ráo bế theo Tư Duyệt.

Thường đi họp phụ huynh cũng chỉ có mình Hạ Tử Tinh, đi đón trẻ cũng chỉ thấy mình cô hoặc người đàn ông Hạ Triết Minh, họ còn nghe nói Hạ Tử Tinh không có chồng giờ tự dưng có người chồng theo sau nên có chút cảm thấy đôi phần kì lạ.

Sau hồi chào hỏi, điểm danh mọi người cũng đã đến buổi khai mạc của trường.

Một hồi hiệu trưởng đọc diễn văn rồi tuyên bố kết thúc hội khỏe, hôm nay có những cuộc trò chơi thật là vui, Tư Duyệt vô cùng thích thú cứ cười hí hoáy cả ngày khiến cho Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh thêm phần vui lây.

Lúc quay trở về tới nhà, vừa hay khi bước vào cửa họ đã nhìn thấy trong nhà có khách, bố vợ nhìn tưởng chừng khép nép lắm.

“Thẩm Thiên, Tử Tinh, mấy đứa về rồi đấy à?” Hạ Triết Minh thấy một nhà ba người họ trở về liền đỡ phần lo lắng, đứng dậy chào hỏi.

Một trong hai vị khách kia còn có cả tên béo thừa kế nhánh ba nhà họ Hàn, hiển nhiên rằng họ tới để đưa thiệp.

Tên béo lúc này nhìn thấy Thẩm Thiên hết phẩn sửng sốt, hoảng hốt.

Người đàn ông chừng 50 – 60 tuổi bên cạnh đang ngồi nghiêm chang cũng đã tinh ý nhận ra điềm này liền có dự cảm không đơn giản.

Lúc Thẩm Thiên ở nhà họ Hàn có nói mình là chồng của Hạ Tử Tinh, ông ta nhất thời cũng có ở đó cộng thêm vài phần thông tin mà chủ gia cung cấp ông ta vừa hay biết được vị trí của Thẩm Thiên.

Chỉ là nhất thời ông ta đến chẳng hề đúng lúc, ông ta đến vào hồi 2 giờ chiều mà lúc này Thẩm Thiên vẫn hồi vui vẻ ở trường cùng con gái đến mãi bốn giờ mới trở về nhà khiến ông ta đợi mất hai tiếng còn lo lắng lỡ giở nhiệm vụ chẳng thể mời Thẩm Thiên đến dự tiệc mừng.

“Vâng, chúng con về rồi ạ!” Thẩm Thiên lạnh lùng nhìn qua mấy người khách đằng kia rồi quay sang trả lời bố.

“Thẩm Thiên à, có khách tìm con đấy!” Hạ Triết Minh nói nhẹ một lời rồi bế lấy Tư Duyệt vì cô bé đòi.

Khi thấy Thẩm Thiên gật đầu, ông ta mới quay lại chào tạm biết hai vị khách kia rồi mới đi lên phòng cùng với Hạ Tử Tinh và Tư Duyệt.

“Có chuyện gì?” Thẩm Thiên lạnh lùng hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK