• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian thấm thoát thoi đưa, kể từ hôn lễ của Trương Như Lan – Ngày A Trương sáp nhập gia phả, được làm trưởng tử Trương Gia. Trở thành con trai nuôi của lão Địa Chủ, đổi tên thành Trương Thiên đến nay cũng đã được sương sương 2 tháng.

Từ lúc được Địa Chủ và Đỗ Long cứu về, trong khoảng 2 tuần hôn mê anh mơ thấy một giấc mơ quái gở. Lúc hôn mê, tần suất là 1 lần một tuần. Sau khi tỉnh lại, cơ thể còn yếu ớt thì khoảng 2 – 3 lần trong một tuần. Bây giờ cơ thể đang dần hồi phục, tần suất là 3 lần một tuần. Cơ thể hoàn toàn đã khỏe mạnh, số lượng giấc mơ như vậy là 4 – 6 lần một tuần. Và ngày càng tăng lên, trong khoảng hai tuần trở lại đây đã ổn định ở mức ngày nào cũng mơ thấy, thậm chí là khi anh chớp nhẹ mi mắt cũng có thể nhìn thấy hình ảnh trong mơ.

Mỗi lần mơ, ban đầu thì rất mơ hồ. Tần suất mơ tăng lên thì giấc mơ ngày một rõ.

Ngay đến hiện tại, anh đã xuất hiện triệu chứng… Mộng du!

“Đi đâu vậy?”

Bởi một giọng nói khá quen thuộc, Trương Thiên bị làm cho tỉnh mộng. Anh giật mình quay ngoắt lại, chính là Lão Địa Chủ quần áo ngủ vẫn mang, trên tay còn cầm theo chiếc đèn dầu để trước mặt soi cho đỡ tối.

“Cha?”

Anh nhìn thấy ông, vội gọi một tiếng. Sau đó nhận ra quang cảnh có hơi lạ.

Chẳng biết tự bao giờ, anh vẫn phong phanh áo quần ngủ mà chạy ra sau vườn, hướng tới khuôn viên mộ nhà Trương Gia chính thống này.

Bất ngờ có một cơn gió nhẹ thổi qua, áo quần phong phanh khiến anh bị lạnh, run rẩy một cái nhẹ. Lão Địa Chủ có chiếc đèn dầu, bên trong có lửa nóng nên chẳng bị làm sao.

“Sao con lại ở đây vậy?” Trương Thiên nói.

“Lại đây cho đỡ lạnh, chúng ta vừa đi vừa nói.” Lão Địa Chủ vậy gọi Trương Thiên rồi đưa ngọn đèn ra đón anh. Ân cần giống như cha ruột!

Quả thực, từ lần đầu thấy anh ở dòng suối ấy. Ông vừa gặp liền có cảm tình, bình thường ông có tiếng là độc ác, chẳng mấy có cảm tình. Đến con gái mà ông cũng không thương, đấy là người ta nói thế.

Riêng lúc gặp mặt anh nơi ấy, ông liền thấy tiếc thương liền đem về chữa trị nuôi nấng. Đến thái độ cũng rất hòa hợp ra mặt. Ông là một con người không biết thể hiện thái độ là gì, có thể thấy rõ ở việc dù ông rất quý, rất muốn bắt Đỗ Long về làm rể mà luôn tỏ ra lạnh lùng chủ tớ với anh. Đến con gái cũng hiểu lầm cơ mà!

Vừa đi, lão vừa nói “Ta vừa thổi đèn, ý định đóng cửa sổ đi ngủ thì thấy con mắt nhắm mắt mở, trông thật vô hồn lướt qua cửa phòng.”

“Mới đầu ta tưởng là ma vì trang phục con màu trắng cơ mà, về sau định thần lại ta mới thấy giống con liền đem đèn đi theo.”

“Thấy con cứ một mực tiến đến đây, không đợi được ta liền gọi con một tiếng. Con bị mộng du sao?” Lão Địa Chủ vừa nói, vừa kéo theo Trương Thiên đi sát mình cho ấm.

“Vậy sao ạ?”

Trương Thiên nghe vậy thì cũng chẳng nói gì thêm, tuy mắt cứ liên tục đoái hoài về hướng cũ miệng lại nói khách sáo.

“Không có chuyện gì thì nên về ngủ đi con, trời thu sắp chuyển mùa. Lạnh lắm buổi đêm đấy!” Lão Địa Chủ nói rồi đẩy Trương Sinh vào phòng của Trương Sinh.

Trương Sinh tuy được nhận làm con cả nhưng vẫn chẳng phải dòng chính thống nên cũng không tiện cho ở trong viện chính, đành để ở gần gian với ông mà cũng chỉ ngăn cách một gian tường. Riêng điều này cũng đủ để thấy ông ta yêu thương Trương Thiên đến thế nào.

Vừa đưa được Trương Thiên vào trong phòng ngủ, dập tắt nụ cười quan tâm trên miệng giống như việc lão thổi tắt ngọn nến trong đèn vậy.

Thái độ ông ta khác hẳn, đôi mắt đáng sợ vẫn đang nhìn về phía mộ gia nhà mình.

Sáng sớm ngày hôm sau, chỉ mới 7h sáng, lão Địa Chủ đã cho gọi Trương Thiên đến hỏi chuyện.

Trương Thiên vừa đến, đã thấy lão Địa Chủ đang ăn sáng cùng với phu nhân ở sảnh chính.

“Trương Thiên đến rồi đấy à? Mau lại đây ăn sáng đi.” Trương Thiên vừa mới bước 1 chân vào đến cửa, lão Địa Chủ đã nhận ra liền cho gọi vào ăn sáng chung.

Phu Nhân vẫn còn đang cặm cụi ăn, nghe tiếng lão gọi Trương Thiên, bà liền biết chiếc bát trống này dành cho ai.

Bà quay ngoắt sang, đăm chiêu nhìn vào Trương Thiên.

Trương Thiên cũng nhận thấy, liền hơi giật mình.

Phu Nhân là tiểu thư nhà quan, từ nhỏ đã được nuông chiều thích gì có nấy.

Từ khi gả sang đây lại luôn phải tranh giành sủng ái với các thiếp thất cũng bởi sự đào hoa của chồng.

Vốn đang bận lòng với các thiếp thất, giờ lại lòi đâu ra một Trương Thiên quý tử mà chồng vừa nhận.

Nếu ông ta còn thích Trương Thiên thêm nữa, sớm hay muộn, đứa con trai năm tuổi của bà ta cũng chẳng còn vị trí nào dù cho có là con ruột đi chăng nữa.

Thấy mãi mà Trương Thiên chẳng tới, ông không nhai nữa, tay trái vẫn bê bát cơm đầy ú ụ lơ lửng, tay phải vẫn cầm đũa mà đánh mắt sang Trương Thiên rồi lại đánh mắt về phu nhân.

Nhận ra hành động của Địa Chủ, vị phu nhân ấy chẳng thèm nhìn Trương Thiên nữa. Trương Thiên cũng như trút được gánh nặng mà tiến tới ngồi cạnh lão.

“Cha gọi con đến ăn sáng là có việc chi ạ?” Trương Thiên nói.

“Gọi con đến, là ta muốn hỏi sự việc hôm qua là sao?” Ông nói.

“Sự việc hôm qua? Là sự việc gì ạ?” Trương Thiên ngạc nhiên hỏi rất tự nhiên như thể anh thật sự không biết lão Địa Chủ đang nói đến việc gì. Điều này cũng khiến cho lão Địa Chủ cũng bất ngờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK