• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người tới gây sự lại chẳng phải gương mặt xa lạ gì, hắn chính là người đã đi cùng với Lão Địa Chủ ra ngoài hôm ấy, cũng đã là người cứu được A Trương.

Hắn vốn chỉ là một nông dân nghèo, may mắn học được một chút tài nghệ võ thuật mà vào làng đông dân tìm kiếm việc làm.

Nhờ phước, hắn vô tình cứu được nhị tiểu thư Trương Như Lan của nhà họ Trương Quyền Quý này. Nhận thấy hắn có chút tài lẻ, cũng vì để báo đáp ơn cứu con. Lão Địa Chủ để hắn làm thủ vệ bên cạnh con gái thứ hai của mình.

Một thời gian sau, hắn được bồi dưỡng thành tài. Chẳng mấy chốc lớn nhanh như thổi, phát triển nhanh đến chóng mắt.

Lúc hắn đến phủ, chỉ là một tên nhãi nhép đánh được đôi ba quyền mà thôi.

Từ một cậu bé gầy gò, khi trưởng thành hoàn toàn với tháng năm. Hắn trở nên cường tráng và trở thành dũng sĩ số một trong làng.

Địa Chủ vui mừng, điều hắn về làm thủ vệ thân cận cạnh mình.

Nào ngờ, hắn tháng năm lớn lên và trưởng thành cùng với con gái. Cả hai người đã mến mộ từ rất lâu.

Địa Chủ cũng vui mừng vì đã có cớ để hắn lại mãi bên cạnh. Từ đó, thực lực của phủ Địa Chủ cũng ngày một củng cố.

Nào ngờ, hai đứa thấy ông ngày một ngày hai ra mặt lạnh lùng với hắn.

Họ liền cho rằng hắn không lọt vào mắt của Địa Chủ.

Hôm ấy, Như Lan nghe được Địa Chủ muốn cô cùng với ai đó một ngày tiến nhanh tới hôn nhân. Vốn là lão đang nói về cô và tình nhân cô lại cứ cho rằng ông lại đang muốn gả cô đi để tiếp thêm quyền lực như cô chị cả của mình.

Cô đánh liều cùng với Đỗ Long tiến thêm bước nữa, người ta gọi là ‘ăn cơm trước kẻng’.

Hơn một tháng sau, cha nói với cô rằng Đỗ Long đã biến mất không một vết tích.

Cô cũng lỡ miệng nói ra chuyện mình đã mang thai.

Lão ta tức giận, quát:

“Sao bây làm liều thế hả? Được bao nhiêu tháng rồi?”

“Được hơn bốn tuần ạ!”

“Bây hay lắm, trao thân cho hắn rồi bây giờ hắn đi đâu? Bây có biết không?”

“Dạ, con không ạ! Nhưng…”

“Nhưng cái chi? Bây bị lừa rồi! Tao cũng bị lừa rồi.”

“Sao… Ý cha là sao cơ ạ?”

“Vốn đang định để tụi bây tiến thêm bước nữa vì ta nghĩ hắn là người tốt. Mà nào ngờ… Bây giờ hắn lòi ra cái bộ mặt thật rồi mà bây đã đi trước tao rồi cơ à?”

“Con…”

“Cho gọi A Trương đến đây cho tao.”

Hôm ấy, A Trương vừa đi lên đồn trở về. Nghe thấy lệnh triệu tập từ tam phu nhân. A Truong ngay lập tức vâng theo mà tới.

Mới tới, anh đã nhìn thấy Địa Chủ đang mắng con gái xa xả xa xả. Hai đứa em rúm ró bên cạnh cũng bị vạ lây.

Nhìn thấy A Trương tới. Ông ta liền thôi chẳng nói nữa, mới dần hạ hỏa.

“Bây lui xuống đi,, lát tao xử sau.”

Nghe thấy lời của cha, 3 đứa con gái đều răm rắp nghe theo.

“Ông cho gọi con ạ?” A Trương cung kính hỏi.

“Đúng vậy, lại đây ông biểu chuyện.” Ông vừa rót chén trà để giải khát, vừa nói, tay còn lại vừa vẫy vẫy A Trương lại gần để hỏi chuyện.

“Kể từ cái ngày ông đưa con về đây chữa trị, cho con nơi ăn nơi ở. Con vẫn sống tốt chứ? Có nhớ lại được chút nào không?” Ông ân cần hỏi han.

“Cảm ơn ông đã quan tâm ạ, con vẫn chưa có tiến triển gì…” A Trương nói.

“Thôi con ạ, nếu đã đến đây với ông. Thì chúng ta lại là một cái duyên trời định.”

“Con thấy gái hai nhà ta thế nào?” Ông nói.

“Thưa ông, ý ông là sao ạ?”

“Thì… Chuyện là thế này! Cô hai nhà bây, chót dại mang thai mà thằng thủ phạm nó lại trốn về đâu rồi không biết. Chẳng mấy nữa mà cái bụng phình to lên thì dở, vậy nên…” Ông nói đến đây lại ngẫm ngùi chẳng nói tiếp.

“Ông muốn con lấy cô hai để trả đáp ân tình này?” A Trương nói.

“Không, ý ông không phải thế. Ta không ép buộc con, tất nhiên con có quyền từ chối!” Lão Địa Chủ nói.

Điều này khiến A Trương suy nghĩ đã rất lâu, từ lúc anh được cứu sống ở trong phủ này. Cô hai đối xử với anh cũng vô cùng tốt, cô là một người hiền lành và biết bao dung người khác. Hơn nữa, bố cô ấy và cha của đứa trẻ trong bụng cũng là ân nhân cứu mạng của A Trương. A Trương vì vậy mà không ngần ngại đồng ý.

“Sao… Mấy nay chàng đi đâu vậy? Thiếp không thấy chàng…” Trương Như Lan khóc nức nở, nói.

“Ta, mẹ ta có bị bệnh. Ta vội về ngay trong đêm nên không kịp nói với nàng. Ta đã quay trở về được nửa đường thì…”

“Vậy mẹ không sao chứ? Và…”

“Đủ rồi, người đừng cứ cho rằng mình có chút tài là oai, là giỏi. Ngươi tưởng ngươi chối bỏ trách nhiệm, ngươi đi rồi mà con gái ta không có ai lấy. Bây giờ ngươi thấy con gái ta sắp nên duyên liền về trách nhiệm, bây nghĩ được cái gì?”

“Cha…”

“Thưa ông, là con sai. Con xin nhận trách nhiệm về mình. Là con dụ dỗ nàng ấy, không hề liên quan đến nàng ấy. Ông có trách, xin cứ phạt con. Đừng ép cưới nàng, tội mẹ con nàng lắm ông ơi!” Đỗ Long vội nhận tội.

“Hừ,!”

“Thưa ông, Tân Lang thực sự đã về rồi ông ạ. Vậy, cái hôn sự này còn cần con đóng nữa không ạ?”

A Trương thấy sự việc chẳng lành, liền vội đứng ra nói đúng một câu.

Vừa giúp họ thành duyên, vừa không hủy hoại tiếng tăm của mình lại khiến Địa Chủ bớt giận hẳn.

Địa Chủ quả nhiên cũng vô cùng hài lòng với A Trương sau câu nói, hành động khôn ngoan này.

Sau câu nói này, mọi người đến tham dự đều quay ra ủng hộ cho cặp vợ chồng Long Lan nên duyên, A Trương được Địa Chủ nhận làm con nuôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK