• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra ngoài, họ chỉ thấy mấy người vệ sĩ đứng đầu và mấy lão cao thủ đang chấn động vô cùng, mặt mày nặng nề nhìn lên.

Ngước lên trên họ cũng chẳng khác mấy người kia là bao.

Thứ họ nhìn thấy, là hai người đàn ông trung niên mặc áo bà ba nâu, đội thêm chiếc nón lá ở sau cổ đang khoanh tay, dáng đứng thẳng với đôi mắt lạnh lùng nhìn mấy người, điều đặc biệt là họ đang bay lơ lửng trên đó.

Họ biết là cao thủ Tân Thiên rất lợi hại nhưng đâu biết Tân Thiên lợi hại thế nào chứ! Vì cao thủ này chỉ là một truyền thuyết trong lòng họ.

“Giải quyết nhà nào trước?”

Giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương của một trong hai cao thủ đang chằm chằm hỏi Hàn Chí Quân.

Hàn Chí Quân sợ lắm, sợ đến đứng đơ người, sắp đi ra quần tới nơi rồi. Chỉ khi nghe được lời hỏi của hai cao thủ, ông ta mới thoáng nhớ lại mục đích chính.

“H..Hồi, hồi hai tiền bối. Nhà họ Mạnh nằm ở thành phố Tinh Giang gần nhất. Nên…Nên giải quyết nhà họ Mạnh trước ạ!”

Hàn Chí Quân mới hoàn hồn rối lắp bắp nói.

Thấy người này sợ hãi như vậy, hai cao thủ đó cũng biết họ yếu gan nên rút lại khí thế, từ từ hạ xuống trước sự chứng kiến của chục cao thủ ở đó.

“Gọi tôi là Ông Lý”

“Gọi tôi là ông Trương”

Nói rồi hai cao thủ đi vào trong xe oto.

Hàn Chí Quân phản ứng nhanh nhẹn liền ra lệnh: “Mau, mau đi lên xe hết cả đi.”

Nói rồi ông ta đi vào vị trí lái, tận tay lái xe rời đi.

Theo sau ông ta là mấy chiếc xe chuyện dụng đi thẳng tới nhà họ Mạnh.

Tại nhà họ Mạnh lúc này.

“Cậu Đỗ, sao cậu lại đích thân tới đây thế ạ?”

Chủ nhà họ Mạnh – Mạnh Thường Định đang nịnh nọt một người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn, tự đắc đang chỉnh lại trang phục và bước xuống.

“E hèm! Mạnh Dật Thành, tôi đến để kiếm lấy chiến lợi phẩm đây. Cô ta, đâu rồi?”

Tên đó phớt lờ chủ nhà họ Mạnh mà lạnh lẽo nhìn theo phía chủ nhánh ba nhà họ Mạnh – Mạnh Dật Thành đang lo lắng, run sợ.

“Cậu… Cậu chủ Mạnh, cô ta không tới ạ!” Mạnh Dật Thành run rẩy nói.

Lúc này, tên họ Đỗ kia dùng ánh mắt sắc lạnh, đe dọa để nhìn tên Mạnh Dật Thành “Hửm”

Thấy hắn ta hỏi vậy, Mạnh Dật Thành sợ hãi quỳ xuống, dập mạnh đầu xuống đất cho đến khi chảy máu, nước mắt nước mũi rơi lã chã cầu xin: “Cậu… Cậu Mạnh, cầu xin cậu… Cầu xin cậu cho tôi một cơ hội ạ!”

Cảm thấy không ổn, Mạnh Thường Định tức giận quát mắng con trai để làm cho tên họ Đỗ kia nguôi giận:

“Ý mày là gì hả? Rốt cuộc là người đâu rồi?”

“Haha, cậu chủ Đỗ, cậu đợi một chút!”

Quát mắng con trai xong, ông ta liền quay sang xoa xoa cái tay để nịnh hót tên họ Đỗ.

Nhưng ông ta liền bị cậu con trai vả mặt ngay khiến ông cứng đờ: “Xin lỗi cha, xin lỗi cậu chủ Đỗ. T… Tôi không… Bắt được người đó a!”

Tên họ Đỗ đã tức giận lắm rồi, ánh mắt của anh ta có thể giất người nếu như điều đó có khả năng. Hắn ta đang định nổi rống lên thì một lão già từ trong đám người bước ra, vội hét lớn:

“Chủ gia tộc, có cao thủ đang tới.”

Cùng lúc đó, một tên vệ sĩ vội chạy vào, bẩm báo: “Ch…Chủ gia tộc, bên ngoài đang có một đoàn xe kéo tới đây, kèm theo đó là một hơi thở vô cùng mạnh mẽ a” Tên vệ sĩ đó vừa thở hồng hộc, vừa nói.

Lúc này toàn bộ người nhà họ Mạnh đứng đó đều sợ hãi hồn. Chỉ riêng người công tử họ Đỗ thì nhếch miệng cười: “Hừ, mạnh mẽ lắm sao? Có mạnh mẽ bằng người này không?”

Anh vừa dứt lời, từ trong xe lại đi xuống một tên cao lớn có quả đầu trọc lóc.

Anh ta vừa phát ra khí thế, một cao thủ nhà họ Mạnh đã vội vã hét lớn lên: “C… Cao thủ V… Vương cảnh sơ kỳ?”

Tên nhà Đỗ đắc chí cười lớn: “Hahaha! Đầu Trọc, thu lại khí thế đi không thì mấy tên này lại giật mình đến thót tim bây giờ?”

Anh ta vừa nói xong, đoàn xe cũng vừa hay đi tới, đâm một phát thẳng vào chiếc xe oto đang đỗ ở cửa.

Từ trên xe bước xuống là hai lão Lý – Trương rồi là chủ nhà họ Hàn, theo sau là các cao thủ đứng đầu.

“Ôi, vụ gì vui quá vậy? Sao các người có vẻ khúm núm trước tên mặt trắng này thế?!”

Hàn Chí Quân cười khẩy, nói.

Thấy Hàn Chí Quân cư nhiên gọi hắn là tên mặt trắng, tên họ Đỗ tức đến tím mặt.

“Bản công tử là Đỗ Thừa Thiên, con trai thứ hai của người thừa kế nhánh chính nhà họ Đỗ, sao nào?”

“Bản Công Tử?”

Nghe được lời nói kiêu ngạo của Đỗ Thừa Thiên, Hàn Chí Quân chỉ cảm thấy một tên hề đang múa máy. Chẳng buồn so đo với hắn, đi thẳng vào vấn đề:

“Mạnh Thường Định, tôi hỏi lão, có phải lão đã ra tay với một người phụ nữ đã có chồng và sinh sống tại thành phố Tân Hải?”

Mạnh Thường Định nghe được lời này cũng thoáng ngạc nhiên vì hắn ra tay theo lệnh của nhà họ Đỗ dưới trướng hiệp hội võ thuật, thông tin vô cùng bảo mật cho đến hôm nay, dù cho là nhà họ Hàn cũng khó mà tra được. Cho dù có khả năng nhưng cô gái trẻ đó thì liên quan gì đến nhà họ Hàn đâu chứ?!

Ông ta trầm ngâm một hồi, quyết định không giấu nữa, vểnh mặt lên nói: “Hừm, là ta đó, tên oắt con vừa lên chức như ngươi muốn nói gì hả?”

Tên họ Đỗ cũng chen mồm vào: “Nói chính xác hơn là tôi muốn cô gái đó đấy! Sao?”

“Vậy thì… Chết chứ sao nữa?!”

Hai lão Lý, Trương vừa dứt lời, Đỗ Thừa Tiên liền cười lớn như thể chưa nghe được chuyện cười nào mà hề hước như vậy!

*(Xin loõi các bạn độc giả nhiều ạ, chuyện là hôm trước tác giả bị con bạn thân rủ rê và rơi vào con đường nghiện (anime), vì đang bị bắt cày mấy bộ anime nó gửi (thực ra là nó bị nghiện anime mà trong lớp không có đứa nào khác hay xem anime để nó buôn dưa lê cùng nên nó ép mình ạ!) nên mình nghĩ rằng để nào xem hết thì mình chăm chỉ viết và cho ra nhiều chương trong ngày nhưng xem hoài xem mãi, mấy ngày sau mình quên mất rằng mình là tác giả đang viết tiểu thuyết cho dến hôm nay, mình tình cờ phát hiện trong điện thoại mình có app manga toon. Mình đảm bảo là từ mai mình sẽ lên lịch ra chương cho các bạn ạ, mong các bạn kiên trì ủng hộ mình.)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK