• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong phòng kín, Thẩm Thiên và bạch Tiên Sinh cùng với Mạn Lâm ngồi cùng nhau trên một bộ sofa nhỏ trong phòng làm việc của Thẩm Thiên.

Người báo nói một hồi, trao đổi qua lại thì người báo rời khỏi do lệnh của Thẩm Thiên.

Mặt mày của ba người đầy nặng nề, suy tư.

“Người trao đổi giữa quân Diên Tam Quốc và BH – Devil?”

Bạch Tiên Sinh nói.

“Là Bh – Devil phu nhân hay nội gián lại chính là phu nhân BH – Devil?”

Thẩm Thiên mới lúc này, mới nhớ lại khoảng thời gian đi chơi vừa nãy.

Con gái đã vô tình nói “Cha ơi, bà có vẻ thích Chúa, cha nhỉ?”

“Sao con lại nghĩ như vậy?”

“Tại vì Duyệt Duyệt lúc chơi với hai chú nhỏ, nghe hai chú nói rằng mẹ của họ rất hay đứng trước cửa sổ, cầu nguyện điều gì đó, bố ạ!”

“Hmm, xong sao nữa hả con gái?”

“Có lúc con còn nghe bà ấy nói, ‘Mong chúa chỉ hướng giúp con bước đường này phải đi ra sao, con thành tâm xin chúa chỉ đường!’ Ngộ he cha!”

“Haha, do bà là người phương Tây, sinh ra và lớn lên tại Tây và sẽ có ít nhiều ảnh hưởng từ phong tục tập quán của người phương Tây. Mà người phương Tây có tâm niệm theo chúa, vị thần thánh đã cứu giúp nhân loại trong lòng họ. Mỗi người một khác, con không nên nói về tâm niệm của bà và người khác như thế!”

“Dạ! Hehe”

Lúc bấy giờ, Thẩm Thiên mới ngẩn ra một suy nghĩ táo bạo.

“Liệu, không có ai là gian tế?”

“Mà do BH – Devil nghe lời giặc?” Thẩm Thiên nói.

“Cậu nói gì?” Bạch Tiên sinh đang suy nghĩ cũng tự nhiên hỏi lại.

Phần là anh không thể hiệu được suy nghĩ sâu xa này.

Phu nhân BH – Devil, quý bà Lamdomlary Victoria, hoặc là Sam Liên Phu Nhân là người phương Tây, tâm thường hướng Chúa. Nếu quân địch lợi dụng điều này, giả danh chúa gửi tới thông điệp cho bà.

Và tất nhiên, ban đầu họ sẽ không tin nên lúc đầu chúng ta khởi đánh toàn thắng lợi.

Nhưng đến về sau, ‘Chúa’ ấy lại tiếp tục gửi thông điệp nhưng trận thất bại, phu nhân tất nhiên sẽ hỏi và hắn chỉ cần bịa rằng trận thua ấy đã được lường trước. Để sau này, hắn ta chỉ cần dư giả một vài trận đánh nhỏ cho họ thắng. Đối với một người kinh nghiệm ít như quý phu nhân tất nhiên vẫn sẽ tin.

“Hmm, Thử mới biết được”

Cậu cho người theo dõi tổng thể họ thử, xem có thật sự xuất hiện ‘Thánh Thần’ hay không?” Bạch Tiên Sinh mở lời.

“Điều đó là đương nhiên” Thẩm Thiên nói.

Nói rồi, anh phất nhẹ cánh tay một cái.

Từ bên ngoài thoăn thoắt tiến vào một bóng dáng to lớn.

Tuy nhiên, lại không thấy thực thể của anh ta đâu.

Nếu không phải bây giờ phòng đang tối, chỉ để đúng một chiếc đèn nhỏ làm lộ ra chiếc bóng to lớn của anh ta.

Thực thì bằng mắt, không thể thấy.

“Ra mắt Tât Thủ Lĩnh, Quốc Sư và Đại Tướng Quân vạn kính!”

Một chiếc giọng nói ồm ồm, dõng dạc văng vẳng quanh không khí. Nhưng lại chẳng thể xác định được nó xuất phát ra từ đâu.

Anh ta là người tàng hình, một trong ngũ quỷ.

Anh ta dựa vào màu sắc xung quanh, biến đối ngoại hình tựa một con thằn lằn vậy.

Nếu không phải là cường giả ở trên Thần Cảnh dùng thần niệm dò xét cũng không nhận ra được anh đâu a.

“Nghe thấy rồi chứ?” Thẩm Thiên lạnh nhạt đáp

“Nghe cả, thưa ngài!” Hắn cung kính trả lời lại

“Vậy thì lui đi.” Thẩm Thiên oai phong ra lệnh.

Cuộc đối thoại tuy ngắn gọn nhưng thành quả của cuộc đối thoại này.

Không lường được.

“Ngày mai là đại hội Tân Sinh, cho bọn trẻ con đánh nhau. Cậu sẽ đi chứ? Mạn Lâm?” Bạch Tiên Sinh nói.

Họ đã nói chuyện xong nên đã dược lui, bây giờ là lúc để bọn họ nghỉ ngơi cả rồi.

Họ đi xe cũng mệt lắm đấy chứ!

“Không biết nữa, nhưng mà… Ngày mai cậu không chịu được nữa thì tôi đi.” Mạn Lâm he he, nói với giọng điệu đầy ám chỉ.

Bạch Tiên Sinh còn đang nghiêm túc, vẫn chưa hiểu nổi lời giễu cợt này của Mạn Lâm.

Ngay khi, vừa về tới phòng nghỉ của Quốc Sư, Bạch Tiên Sinh vừa nói khéo để Mạn Lâm đi để mình còn đóng cửa mà đi ngủ.

Ai ngờ Mạn Lâm lại gan dạ, nhanh lẹ như vậy. Đã chui tọt vào phòng của Bạch Tiên Sinh từ bao giờ.

Bấy giờ, Bạch Tiên SInh mới ngớ ra lời nói ban nãy của Mạn Lâm, mặt đỏ phừng phừng thì đã bị Mạn Lâm bế trên tay…

Ngày hôm sau, tại diễn võ trường nằm trong cục tổng bộ.

Mọi người đều nhôn nhao nháo nhào chen chúc với nhau chỉ để tranh giành chỗ ngồi.

Chỉ hy vọng năm nay có thể xem thêm mấy nhóc con ngày thường tập luyện chăm chỉ đến vậy mà giờ sẽ thi đâu với nhau ra sao.

Một lúc sau, khi đã đông đủ ổn định.

Thẩm Thiên oai phong tiến vào đầu tiên, ngồi trên chiếc ngai vàng to bự của mình.

Kế sau anh còn có Đại Tướng Quân – Mạn Lâm khoan khoái dẫn đầu 18 tướng dưới trướng của mình.

Đi cùng còn có mấy vị trưởng lão cũng đến theo.

Có một vài người quan to chức rộng, một là bận việc, hai là không có hứng thú với đám nhóc này nên không có đến, còn có trường hợp đặc biệt như Bạch Tiên Sinh a…

“Tân Thủ Lĩnh vạn kính” Cả một tiếng hô hào rộng lớn vang vọng cả một khoảng trời a, mọi người đồng thanh hô.

Đến lúc này, 10 vị Huấn Luyện Viên đồng loạt dẫn theo các tiểu tân binh của mình ra sân.

Có khoảng 10 người mỗi tiểu đội, 10 đội là 100 người kia cúi đầu lổm chổm chào tứ phía.

Thẩm Thiên rất vui mừng, gật đầu tỏ vẻ hài lòng với đám tân sinh này.

Ngay khi anh vừa mới định đứng lên tuyên bố “Khai Chiến” thì đằng xa vọng tới

“Chờ đã”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK