• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi…” Tên Định Gia Kỳ đã máu sôi sùng sục, định nói mà lại e dè Thẩm Thiên nên đành thôi.

“Lại đây!” Hắn chỉ vào Đổng Từ cao ráo dứng đằng kia, nói.

“Hoàng Thái Tử!” Đổng Từ cúi người lên tiếng.

Chỉ thấy Định Gia Kỳ thì thầm vào tai hắn điều gì đó, có vẻ rất nguy hiểm rồi để Đổng Từ rời khỏi chỗ, lên võ đài.

“Ng… Ngài Thủ Linh!” Một bé gái chừng tám đến mười tuổi lững thững giơ tay.

Nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Thiên quay sang thì thấy bé buộc tóc hai bên. Tuy tóc rất ngắn nhưng có vẻ cô bé đã cố gắng buộc kiểu gọn gàng nhất để sẵn sàng thi đấu vì thầy của mình.

“Cháu nói đi!”

Thẩm Thiên đáp.

Thấy thủ lĩnh phản hồi, cô bé vui sướng mạnh dạn nói “Thưa ngài thủ lĩnh tối cao, cháu muốn lên sân thi đấu,… Có được không ạ?”

Thẩm Thiên suy nghĩ nửa phút, trầm tư nói “Cháu chắc chứ?”

“Vâng!” Cô bé hớn hở nói.

“Chuẩn bị lên đài đi!” Thẩm Thiên nói.

“Cảm ơn ngài.” Cô bé vui vẻ nói, còn cười một cái rất tươi khiến hai má cô phình lên, đôi má thêm phần đỏ hồng đáng yêu.

“1305”

“Lại đây!”

Người thầy, vị huấn luyện của cô bé ngồi ở đầu hàng vẫy gọi cô, nói.

Cô bé hớn hở chạy tới nghe thầy nhắc nhở.

“Dạ!”

Thấy cô bé tới, huấn luyện giúp chỉnh tề lại trang phục, thắt dây gọn gàng thật kỹ còn giúp bé chỉnh lại giày.

Vừa chỉnh, cột tóc lại cho bé rồi kỹ lưỡng dặn dò “Con chắc chắn muốn đánh chứ? Cậu ta có thể là người rất mạnh bên đội địch đấy!”

“Mà con mới bị ốm, cơ thể còn mệt đây lại thân nữ nhi. Chắc chắn đánh lại cậu ta không?”

Cô bé nghe vậy, với ánh mắt kiên định tựa một người trưởng thành kiên nhẫn đáp. “Thưa thầy, con không chắc có thể đánh lại thầy ạ!”

“Nhưng nếu đánh bại cậu ta, con chỉ mong cho đội địch thấy rằng một thân nữ nhi chỉ mới tám tuổi như con cũng có thể đánh bại một người con trai hơn mình mấy tuổi. Nhìn họ huênh hoang làm con ngứa mắt lắm thưa thầy.”

“Hơn nữa, con đã hết mệt rồi thầy ạ, xin thầy đừng lo lắng.” Cô bé nói tựa an ủi huấn luyện viên của mình dù bản thân mới là người nên được khuyên bảo, an ủi a.

“Được rồi, không đánh lại thì nhận thua con nhé! Sẽ không ai trách con đâu, chúc may mắn!” Huấn luyện viên cột lại bên tóc lần cuối cùng, rồi vỗ vào đôi vai bé nhỏ của cô bé. Nói!

Cô bé nhìn thầy, nhìn các bạn của mình, thấy các anh chị trong đội kỳ vọng vào mình, cũng như ủng hộ thêm một phần vào cô.

Cô bước từng bước mạnh dạn lên đài, lòng đầy tự nhủ quyết tâm phải thắng.

Cô vừa bước lên đài đã nhận được sự chế giễu của đối thủ “Nhóc con, lúc tao mới tập võ là đứa nhỏ như bây còn đang lang thang trên phố đấy!”

“À không, nghe nói nơi này toàn tụ tập những đứa có hoàn cảnh khó khăn. Vậy chắc tao đang ở trong vòng tay mẹ ngủ là mày còn đang tìm kiếm thức ăn trong thùng rác đấy! Hahaha”

Tên đó nói, thậm chí còn cố tình nói lớn cho mọi người, cho phe mình nghe.

Đám trẻ giàu sang từ nhỏ ấy cũng phá lên cười lớn.

“Tôi, sẽ đánh bại anh!” Cô cay cú, ánh mắt thẳng thừng nhìn anh thậm chí ngón trỏ còn chỉ thẳng vào mặt anh như một lời thách đấu.

“Mày ngon thì tới đây mà đánh, nếu đánh được tao thì bố mẹ tao cũng sẽ không tha cho mày, thứ không có mẹ.” Hắn chế nhạo nói.

“Nếu bố mẹ anh dám giết được tôi, cả Đế Chế Diên Tam Quốc sẽ phải bồi táng theo. Không sớm gì muộn mà thôi nên tôi không phải sợ một ai khi đã có cả một tổ chức mạnh mẽ chống lưng.” Cô lạnh lùng hùng hổ nói.

Cậu nhóc đó cũng ngứa mắt rồi, là người động thủ trước.

Cậu ta lao nhanh về phía cô, tung ra một đá đầu tiên.

Lợi dụng lợi thế là đôi chân siêu dài của mình, cậu đã đá văng được 1305.

Kỳ lạ thay, bị đá văng lên trời mà cô bé vẫn dừng lại được ở trên không trung.

Ánh mắt sắc bén, cô lại đã tới được chỗ đằng sau gáy của Đổng Từ đấm một cái.

Thì ra cô ấy chuyên luyện tốc. Vì sư huynh của cô ấy là người báo trong ngũ quỷ ư?

“Chết tiệt, nhỏ này nhanh quá!” Đổng Từ ôm cổ nói.

Lại tiếp tục, 1305 lao thoăn thoắt về phía của Đổng Từ, không để anh ta nghỉ ngơi chút nào.

Lại một đá, lần này cô sử dụng chiêu đá lừa, lừa cho Đổng Từ nè sang phải rồi cô lại dùng chân của mình nhau chóng đưa lên cao, hạ nhẹ xuống đầu của Đổng Từ làm anh ta ngã gục xuống đất.

Đá tiếp, 1305 lại đá, đá liên tiếp mấy chỗ gần như sắp đẩy được Đổng Từ xuống võ đài. Gần như sắp thắng rồi đây.

Bất chợt, Định Gia Kỳ ở trên võ đài sốt ruột không nguôi. Nóng giận hét lên 1 câu

“Dùng đan, mau chóng dùng đan cho ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK