• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được sắp xếp vào một bàn ăn ở lầu hai, ở đây phong cảnh trang nhã, trông thật lộng lẫy xa hoa mà cũng không kém phần mộc mạc giản dị, có thể kết hợp được hai phong cách này lại với nhau trong một tòa nhà, hẳn người thiết kế phải rất tài giỏi.

Dương Nguyệt còn đang bận phải ‘đi chợ’, Hạ Trí Minh và Dương Triết nói chuyện với nhau, con rể trưởng hẳn phải khác. Riêng Thẩm Thiên lại bị hành hạ kinh khủng nhất, anh phải liên tục di chuyển qua di chuyển lại để chụp ảnh sao cho đẹp với mấy dì cháu nhà này. Chao ôi, nhìn anh mà thấy khổ thân dùm.

“Eo, mệt quá! Em vào WC chỉnh trang lại đã, ai đi cùng chị không?” Hạ Tử Tinh chụp ảnh cực khổ đến toát cả mồ hôi hột, cô vuốt nhẹ vầng trán rồi nói, trong lúc nói, cô còn đánh mắt về phía Tư Duyệt và Hạ Tử Nguyệt.

“Con mệt lắm, không đi đâu.” Thẩm Tư Duyệt mệt đến như chết đi, cô nằm vất vưởng trên chiếc ghế sofa nhỏ được trang trí ở gần đấy. Hạ Tử Nguyệt ngồi ở bên cạnh cũng đáp “Vậy để em đi với chị.”

Nói rồi, Hạ Tử Nguyệt đứng lên chỉnh trang rồi đi cùng với Hạ Tử Tinh ra ngoài.

“Eo ơi, em mệt sắp chết luôn á hầy!” Vừa đi, Hạ Tử Nguyệt vừa nói.

“Gớm, cô thì mệt cái gì? Chẳng phải cô đòi chụp để up face sao?” Hạ Tử Tinh cười.

“Ui, nhưng bình thường em cũng có mệt như này đâu. Ông chồng của chế không biết chụp gì cả, hại bản tiểu thư đây phải đứng dáng lâu như thế!” Hạ Tử Nguyệt cười ha ha nói.

“Chụp cho là may rồi đấy, ngồi đấy mà than thở mệt với chẳng không à?” Hạ Tử Tinh cười.

Rồi cũng đến nhà WC, họ chỉnh trang phục, giải quyết vấn đề cá nhân xong liền muốn đi ra, ở ngoài, Hạ Tử Nguyệt thấy có góc chụp ảnh rất đẹp, liền kéo chị gái lại “Chị, chị, chị đứng quay video cho cho em. Em sẽ nhảy một bài cute up mạng nào.”

“Gớm, lắm trò.” Hạ Tử Tinh nói. Nhìn thấy em cái ánh mắt như năn nỉ cầu xin, cô liền cười trừ một cái rồi nói “Thôi được rồi, đưa điện thoại đây nào.”

“Điện thoại em để ở chỗ anh rể, chị dùng điện thoại của chị đi rồi lát gửi sang cho em.”

Nhảy được nửa bài, từ xa đi lại một đám con trai đủ lứa tuổi “Hey, hai cô gái làm gì đấy?” Một tên nam nhân có mái tóc cắt moi, dường như cái màu tóc của anh là do nhuộm vì sóng sánh pha trộn hai màu đen và xanh rêt rất chất lượng.

Họ tiện tay còn lấy luôn cái điện thoại của Hạ Tử Nguyệt do Hạ Tử Tinh đang cầm để chụp ảnh.

“Làm gì?” Hạ Tử Nguyệt hung hăng nói, cô đang nổi giận vô cùng.

“Làm gì là làm gì? Tụi anh chỉ muốn xin số điện thoại thôi mà!” Chàng trai nói rồi tặc lưỡi ngoảnh đầu nhìn đám nam tử phía sau.

Nhưng người này cũng không cao tuổi lắm, đa số đều giao động từ 16 đến 22 tuổi.

Đám anh em của hắn được nhìn lại, cũng nhao nhao lên nói “Đúng đấy, xin mỗi cái số điện thoại thôi mà căng như thế.”

“Uầy, cô em này xinh mà nóng tánh vờ lờ, đúng gu Hứa đại ca còn gì.”

Một đám ô hợp, bọn chúng cười nhao nhao lên như được mùa.

“Ấy, ở đây còn một cô nhìn cũng ngon nghẻ lắm này. Ai thích, ai thích?” Người cắt moi họ Hứa ấy nói.

“Tại sao không tặng Tô Phi đi? Anh ấy hẳn là thích lắm, chắc sắp đến rồi đấy nhỉ?” Một người nói.

“Cũng hợp lý nhầy, mãi mới mời được anh ấy đến ăn cơm, đi nước ngoài bao năm, anh em cũng phải có quà chứ lị.” Hứa cắt moi nói.

“Tụi bây nói đủ chưa?” Hạ Tử Tinh tối sầm mặt nãy đến giờ, đanh thét nói.

“Sao nào sao nào? Hai chị em hả? Giống nhau đấy nhỉ… Ngon như nhau.”

Hứa cắt moi chế nhạo.

“Đưa cái điện thoại đây, một lũ oắt con.” Hạ Tử Tinh trầm tĩnh đáp.

“Ái chà ái chà, cô em lớn được bao nhiêu tuổi mà mạnh miệng gớm vây cơ?” họ Hứa ấy ha ha nói.

“Đủ trưởng thành hơn tụi bây.” Hạ Tử Tinh đáp.

“Eo ơi, với cái ngoại hình như này? 19 à? hay 20? Anh thích hết.” Hắn nói.

Cũng phải thôi, tuy tuổi nói thì là nhiều hơn nhưng ngoại hình trẻ trung cùng với cái gu ăn mặc thời thượng, không công sở. Bọn chúng nghĩ như vậy cũng không lấy điềm gì lạ.

“Nào, để anh lưu số điện thoại vào, nào thích gọi cho anh bé nhá!” Hắn vừa mở điện thoại lên rồi bấm một dãy số điện thoại, định ấn lưu thì bị Hạ Tử Nguyệt gọi lại.

“Đợi đã, đấy, đấy không phải điện thoại của tôi.”

“Hử?” Hứa cắt moi ngước mắt lên nhìn cô.

“Vậy sao? Vậy em nói xem số điện thoại của em là gì nào?”

“Là… Anh đưa tôi nhập cho.” Hạ Tử Nguyệt tinh nghịch nói.

Hạ Tử Tinh cũng thần người, dù không biết em gái định làm gì nhưng cô cũng không định ngăn vì cô biết em gái cô không ngu ngốc đến độ đám oắt này muốn làm cái gì.

Nghe Hạ Tử Nguyệt nói thế, Hứa đầu moi cũng không suy nghĩ gì nhiều liền cười cười một cái rồi lấy điện thoại của mình ra đưa cho cô.

Hạ Tử Nguyệt hí hửng bấm một dãy số, sau đó đưa lại cho Hứa cắt moi, nói “Đây!”

“Đâu nào? Để anh nháy sang xem điện thoại của em ở đâu nhé?” Hứa cắt moi cười cười nói, vẻ mặt hớn hở còn cố ý nháy một mắt, tỏ ý trêu đùa cô.

Hạ Tử Nguyệt cũng không nói gì, chỉ cười tủm tỉm rồi gật đầu.

Thẩm Thiên ở bên này đang nói chuyện với bố vợ và Dương Triết thì thấy có điện thoại, là điện thoại của Hạ Tử Nguyệt reo.

Anh muốn nhờ Hạ Tử Tuyết đưa điện thoại nhưng lại thấy chị bận bế bé, Hạ Trí Minh lại vừa xuống dưới lầu thêm đồ. Chỉ còn mình anh và Dương Triết là rảnh tay, thôi thì vợ mình cũng đi cùng em nó đến nhà WC, thiết nghĩ mình đi cũng không phải là quá khó khăn liền đứng dậy đi đến nhà WC.

Anh cố gắng đi thật nhanh để kẻo chuông hết.

Ở bên chỗ Hứa cắt moi, quả nhiên đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền dẫn người đi đến, họ kéo nhau ra ngoài xem xem lại có cô em gái xinh đẹp nào mang điện thoại nào đến hay không liền khựng người khi thấy Thẩm Thiên đang đi đến “Ơ?”

Thẩm Thiên và Hứa cắt moi 4 mắt nhìn nhau đầy khó hiểu.

Hạ Tử Tinh xem như lần này cũng đã hiểu ý của em gái, thật tinh nghịch quá mà.

“Anh ơi, chúng nó bắt nạt em!”

*Hjhj, xin lỗi các độc giả nhiều nhé! Tác giả quên đăng :(.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK