• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hack vào trang web nội bộ của công ty lão, đem toàn bộ chuyện ông ta muốn che giấu đó tung hết ra. Tiện tay thì khiến cho những sản nghiệp mà ông ta quản lý thiệt hại nặng nề thôi, sau đêm nay mới đến lúc nhà họ Mạnh đi vào lịch sử Giang Bình.”

“Đúng rồi, gửi cho tôi phương thức liên lạc và đị vị của ông ta. Chi nhánh khu vực của tổ chức chúng ta ở đâu? Phái hai cao thủ bám sát ông ta cho tôi.”

Nói rồi Thẩm Thiên tắt máy điện thoại ngay và luôn.

Anh vừa cúp máy được nửa phút liền điện thoại phát lên một tiếng “Ting”

Một dãy số điện thoại ngay lập tức được gửi đến máy điện thoại anh.

Anh chẳng thèm ngó ngàng đến dãy số đó vì anh cảm thấy chưa phải lúc dùng đến.

Cùng lúc đó, tại một khu trung tâm thương mại. Dương Triết đưa vợ đi khám thai về xong thì liền giao vợ cho Hạ Tử Tinh.

Hai người cũng chẳng có việc gì chơi liền đi ra ngoài mua sắm.

“Chị ơi, chị đang mang bầu, muốn mua gì để em mua giúp cho. Chị đi ra ngoài này, lỡ cháu em có mệnh hề gì thì em không cãi nổi anh rể đâu a.”

Hạ Tử Tinh vừa xuống xe đã lo lắng cho chị gái.

Hạ Tử Tuyết phì cười:

“Haha, em cãi không lại thhif còn chồng em bảo kê cho em, em lo gì chứ?!”

Hạ Tử Tinh nghe thế thì hai má đỏ bừng.

“Chị…”

Hạ Tử Tuyết nói tiếp:

“Đừng chị em gì nữa, ra ngoài mua sắm thôi thì có thể có chuyện gì được chứ?!”

“Với lại, chồng em vừa về, lúc về em có thấy nó mang theo hành lý hay quần áo gì không? Không có thì phải đi mua chứ? Em là vợ mà không để ý gì đến chồng là không được đâu đấy.”

“Vả lại, nó yêu thương em như thế, cho dù bây giờ em chưa rung động nhưng vẫn phải làm tròn trách nhiệm của người vợ chứ?!”

“Thằng bé vừa mở mắt ra là đã bị người ta hãm hại, cư nhiên lại phải cưới một người xa lạ. Chịu tủi nhục mà làm rể nhà người ta.”

“Năm 20 tuổi, chưa trải sự đời bao giờ đã phải ra nước ngoài loa động cực khổ. Có tiền rồi vẫn không quên vợ. Còn em ý, ngốc đến đáng thương. Chẳng biết gì cả.”

Hạ Tử Tuyết cứ vừa đi vừa nói mà không để ý đến em, đến khi mở mắt ra mới nhận thấy em gái đang nhìn chằm chằm vào một cửa hàng áo nam.

“Nhìn gì thế?!”

“Em định mua cái áo kia cho Thẩm Thiên kìa.”

Lúc này, Hạ Tử Tuyết nhìn theo hướng chỉ của em gái.

Một chiếc áo khoác dài màu đèn được khoác trên người ma nơ canh trông rất có khí chất.

“Chị thấy hợp với dáng người của thằng bé đấy, chúng ta vào xem thử.”

Nói rồi hai chị em kéo nhau vào cửa hàng xem.

“Xin kính chào, hoan nghênh quý khách đến với của hàng.”

Cô gái nhân viên vui vẻ, nở nụ cười chuyên nghiệp nói.

Hai chị em rất ưng với thái độ làm việc như vậy liền trực tiếp hỏi:

“Xin chào, tôi muốn mua vài mẫu áo cho chồng tôi, cô có thể tư vấn giúp tôi vài mẫu không?”

“Cô có ảnh của chồng cô hoặc là có thể miêu tả dáng người của anh nhà không ạ?”

Hạ Tử Tinh nhớ kĩ lại một hồi thì miêu tả:

“Ừm, anh ấy cao hơn tôi 1 cái đầu rưỡi, dáng người cũng rất chuẩn a.”

Cô nhân viên bắt đầu sử dung bộ não linh hoạt của mình liên tưởng tới rồi tươi cười nói:

“Cửa hàng chúng tôi vừa mới ra mắt một mẫu hàng mới rất hợp với các soái ca có ngoại hình cao ráo, mới cô đi theo tôi ở bên này.”

Họ đi lựa được rất nhiều đồ, xách đến nặng tay túi trái, túi phải.

“Giúp tôi thanh toán đống đồ này, cảm ơn!”

Hạ Tử Tinh lịch sự nói.

Đúng lúc này, từ xa đi đến một cặp nam nữ. Cô gái hình như có ý mỉa mai hai chị em, cười khẩy nói:

“Ý? Ai đây trời?”

Cô gái này là bạn học cũ của Hạ Tử Tuyết, rõ ràng là biết hai người họ nhưng lại cố ý ra vẻ cho hai chị em xem.

Tuy nhiên, họ làm gì đạt được ý đồ khi hai chị em vẫn đang líu lo buôn chuyện?

Đúng lúc này, Hạ Tử Tinh để ý thấy có một chiếc túi nhìn rất đẹp cô rất muốn nó.

“Xin lỗi, tôi muốn xem thử chiếc túi kia, có được không?”

Cô nhân viên lấy chiếc túi cho cô xem, cẩn trọng nói:

“Chiếc túi hàng hiệu này là hàng mới ra của một nhãn hiệu mới nổi. Nghe nói nó được tác gỉa đính lên 72 viên kim cương nhỏ được tìm thấy dưới đáy sâu của Đại Tây Dương nên rất có giá trị đó ạ!”

Hạ Tử Tinh với đôi mắt long lanh nhìn chiếc túi, cắn rang nói:

“Giá của…”

Cô chưa kịp nói hết liền bị cô gái chảnh cún vừa rồi giựt lấy một cách nặng nề khiến cho 1 viên kim cương nhỏ rơi ra.

“Hừ, đồ nhà quê kia. Bản tiểu thư muốn cái này.”

Hạ Tử Tinh tức giận lắm nhưng vẫn phải kiềm chế:

“Nhưng tôi thấy món hàng này trước.”

Cô ta không thèm để ý tới, liền quay sang người đàn ông vừa lùn vừa xấu, để quả đấu hói rất đặc trưng của người hướng dục.

“Haha, nếu em yêu thích thì anh sẽ chiều, chỉ là cái ‘giá’ phải trả sẽ hơi chat đó nha!”

Cô gái tựa như cọng lông mềm nhũn, dựa vào người của gã hói.

“Em yêu chồng nhất mà!”

Hạ Tử Tinh và Hạ Tử Tuyết đã cảm thấy mắc ói từ lâu, họ đã hạ quyết tâm, dù chiếc túi này mắc đến đâu cũng phải mua bằng được nó.

Hạ Tử Tuyết đứng lên nói:

“Này, cái cô kia, cái túi này là em gái tôi thấy trước, có muốn mua thì cũng phải có trước có sau, không phải cứ muốn giành là giành được đâu!”

Cô gái kia quay sang, mỉa mai nói:

“A, Hạ Tử Tuyết, sút chút quên mất cậu. Í? Ái gì đây? Đừng nói với tôi là cậu có bầu xong bị bồ đá đó nha, sao nào? Nếu quỳ xuống xin lỗi tôi thì có lẽ nể tình bạn cũ tôi có thể cho cô chút tiền nuôi con đấy nhé!”

Hạ Tử Tuyết không hiểu, ngạc nhiên hỏi:

“Cô quen tôi hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK