• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À, vâng?” Tư Duyệt hờ hững nói, cũng chỉ cười trừ một cái rồi ăn ngon lành.

Cả nhà đang nói chuyện vô cùng vui vẻ, nhất thời Trần Dương Kiệt hỏi tới cô gái ngồi cạnh Tư Duyệt “Bích Lam, sao rồi hả cháu?”

Bích Lam, là con của bạn thân vợ cũ của Trần Dương Kiệt, từ nhỏ đã thường lui tới Devil’s Law nên vô cùng thân thiết.

Hồi Thẩm Thiên mới vào Devil’s Law, cũng là cô ấy giúp đỡ anh rất nhiều.

“À, cháu… Không sao ạ!” Bích Lam đang yên lặng ăn cơm, bỗng nhiên bị nhắc đến tên, tất nhiên là cũng có chút bất ngờ lại càng bất ngờ hơn với câu hỏi này của vị cựu thủ lĩnh nên chỉ cười gượng một cái rồi yên lặng ăn cơm.

Khuôn mặt cô thoáng có nét buồn, ăn được hai miếng liền đứng dậy rồi xin phép ra ngoài hóng gió liền.

Mọi người dần chìm vào yên tĩnh cho tới khi lão Trần Tử Khiêm cất tiếng chuyển chủ đề

“Thẩm Thiên này, gần đây chúng ta đang dây dưa không ngừng với Diên Tam Quốc đấy, cháu có biết không?”

“Vâng?” Thẩm Thiên nói.

“Ừ, cháu cũng biết đấy, Diên Tam Quốc là một quốc gia hùng mạnh,, địa hình cản trở chúng ta vô cùng nhiều, lão Quốc Vương bên đấy hình như vừa có được một người nào đó đứng sau bày mưu nên hiện tại Diên Tam Quốc vừa có lực vừa có mưu. Nếu cháu đã về rồi thì xem xử lý thế nào cho xong chuyện này rồi hãng đi nhé? Chú nghĩ cháu sẽ có hứng thú đấy!” Trần Tử Khiêm vừa chăm chú ăn, vừa nói.

“Vâng, cảm ơn chú đã nhắc nhở ạ!” Thẩm Thiên hệt vậy, anh ta cũng vừa ăn vừa nói.

Riêng Hạ Tử Tinh thì từ đầu buổi đến giờ hầu như không nói được mấy lời,

trước đây cô cứ ngỡ rằng mình đã đủ để giao tiếp rồi, thậm chí còn lo Thẩm Thiên đi vào thế giới của mình sẽ không nói được mấy lời ấy chứ!

Nhưng giờ đây, có lẽ cô phải nghĩ lại rồi đây.

Ở trong mọi trường hợp giao tiếp, hình như cô chưa thấy Thẩm Thiên không thể đối đáp, mở lời ở bất cứ trường hợp nào.

Nhưng giờ đây, đứng trước người nhà của chồng, cô lại chẳng có dũng khí nói nổi câu nào, thật nực cười a.

Tiệc tàn, hầu như mọi người đã thấm mệt nên đều giải tán, về phòng nghỉ ngơi cả rồi!

Bé Tư Duyệt thì đã ngủ, Thẩm Thiên thì đi về phòng làm việc của mình ở cái nơi nào ấy mà cô còn không biết vì căn nhà này quá rộng, cũng có thể nói đây là một lâu đài ấy chứ.

Hiện giờ thì đây, Hạ Tử Tinh đang đi dạo vài vòng cho xuôi cơm ngay sau khi vừa ru bé ngủ.

Nhất thời, cô xuống lầu hai, đi ra ngoài ban công thì gặp Bích Lam ở đấy?

Cô ta đứng trước ban công, khuôn mặt xinh đẹp ngước nhìn cảnh đêm.

Chút chiếc gió thoang thoảng được thổi qua làm bay nhẹ mái tóc cô ta, để lộ ra một đôi mắt đẫm lệ. Một vài giọt nước mắt trong tựa pha lê còn đang ở trên má khiến cho một người đứng ngắm nhìn cô ta từ đằng sau như Hạ Tử Tinh thấy được.

Có vẻ cô ấy đang mải đắm chìm trong những giọt lệ nên không để ý Hạ Tử Tinh đã đến đây từ lúc nào cho tới khi cô ta nhận thấy có mấy giọt mưa lấm tấm đổ, vừa hay định đi vào trong thì là lúc cô nhìn thấy Hạ Tử Tinh đang đứng nhìn mình nãy giờ.

Có vẻ như Hạ Tử Tinh cũng như nhận ra được, cô cười gượng một cái rồi chào hỏi “A, xin chào, tôi không cố tình nhìn cô như vậy đâu, chỉ là tôi đang đi dạo nên…”

“Không sao, tôi hiểu mà” Bích Lam nói.

“Sao vậy? cô ngủ không được ư?” Bích Lam thấy mãi Tử Tinh không nói lên lời liền cất tiếng trước.

“À, cũng… Không hẳn” Hạ Tử Tinh cười gượng nói.

“Làm một tách trà chứ? Hãy để trà làm mối gắn kết tình bạn chúng ta?” Bích Lam hỏi.

“À, được thôi! Tôi là Hạ Tử Tinh, rất hân hạnh làm quen với cô.” Hạ Tử Tinh noiis rồi đưa tay ra bắt.

“Um, tôi biết, cô là Tân Thủ Lĩnh Phu Nhân đương thời, tên của cô đã được khắc vào lịch sử Devil’s Law rồi!”

“Còn tôi là Bích Lam”

Nói rồi Bích Lam đưa tay ra một cách lịch sự bắt lấy bàn tay của Hạ Tử Tinh.

Chuyển cảnh đến một không gian yên tĩnh, hai cô gái xinh đẹp ngồi trước cửa kính to và lớn của căn phòng.

Từ trong, họ nhìn ra ngoài còn có thấy cả tiếng mưa rì rào, rì rào còn nhìn thấy lũ trẻ đang rối rít chạy vào ký túc xá a.

Bích Lam cầm trên tay ấm trà hoa lệ, khéo léo rót vào từng giọt trà, mùi thơm ngào ngạt dần dần tỏa ra.

“Trà Hoa Hồng của Pháp sao?” Hạ Tử Tinh vừa cảm nhận mùi hương liền nhận ra, khoan khoái cảm nhận mà tỏ ý.

Nhận thấy cũng là một người hiểu trà, cùng là người đồng đạo, Bích Lam cười nhẹ một cái “Đúng vậy, khéo lắm tôi mới dùng đấy nhé!”

“Thật là vinh dự cho tôi!” Hạ Tử Tinh nói.

“Thiếu phu nhân nói đùa rồi, có vinh hạnh mời cô uống trà mới chính là vinh hạnh của Bích Lam a~” Nói rồi Bích Lam đẩy ly trà về phía của Hạ Tử Tinh.

Hạ Tử Tinh cũng cầm trên tay ly trà, đăm đăm nhìn vào ấy với chiếc ánh mắt đầy tâm sự “Đừng gọi tôi như thế chứ, tôi cũng không đáng có được vị trí như thế này đâu!”

Thấy Hạ Tử Tinh nói được những lời này, Bích Lam khá bất ngờ nhưng liền thấy cô đưa lên miệng ngụm trà đầu tiên.

Uống xong, Hạ Tử Tinh thử nhắm nhẹ hai mí mắt vào với nhau và cảm nhận “Hương thơm thanh mát, không quá nồng mùi hoa hồng, vị ngọt nhè nhẹ có một chút vị đắng nhẹ lắm nhưng sự kết hợp này lại thật tuyệt vời a.” Hạ Tử Tinh khẽ mở ra đôi mắt bình phẩm đôi câu.

“Quá khen rồi, vị này thật ra cũng không phải vị nguyên bản a. Do tôi khá thích mùi của trà này mà vị của nó mới đầu lại ngọt đặc, vị đắng chát nên không có thích, đã sửa lại một chút để mùi vị có thể phù hợp với tôi. Không khiến cô chê cười chứ?” Bích Lam cũng thử trà rồi nói.

“Không chê đâu, rất phù hợp với tôi!” Hạ Tử Tinh nói.

“Cái chuyện mà cô nói đấy, chuyện mà cô nói không phù hợp với vị trí của cô hiện tại, là sao vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK