• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé đó tên Lê Khả Khả, là bạn học nữ mới chuyển tới trường.

Cô bé tuy yếu ớt nhưng lại xin vào lớp học võ. Vốn không được thuận nhưng bố của cô bé lại chính là chủ nhiệm câu lạc bộ võ trong trường nên cô bé mới được vào. Có lẽ là yếu ớt nên xin vào câu lạc bộ của bố chăng?

“Xin chào cậu Khả Khả, cậu vẫn chưa về sao?” Tư Duyệt nói.

“Ừm, mình còn đợi bố của mình nữa” Lê Khả Khả ngượng ngùng dè dặt nói.

“Ây cha, thầy Lê còn nhiều học sinh nên chắc sẽ lâu lắm! Cậu có muốn đi ăn với chúng mình chứ?” Tư Duyệt đánh bụp cái nhẹ vào vai Lê Khả Khả, nói.

“Đ… Được sao? Như vậy được thật chứ?” Lê Khả Khả nói.

“Um, cùng đi chứ hả?” Tư Duyệt cười híp mắt, hai má se tròn lại rồi cười nói.

“Vậy, vậy nếu bạn Khang Nam không phiền thì…” Cô bé đó tuy muốn đi cùng lắm, bởi tính cách dè dặt nhút nhát vả lại mới đến trường còn e ngại nên cô bé ấy không có bạn dù cho lực học xuất sắc, ngoại hình xinh đẹp ưa nhìn.

“Mình c…” Khang Nam đang muốn phản đối vì cậu nhóc không thích ăn cùng với người khác, lại chỉ muốn đi ăn cùng với Tư Duyệt mà thôi.

Cậu có khả năng để tự đi về nhà vì gần trường nhưng cậu lại ở lại đây muốn đợi để cùng Duyệt Duyệt đi ăn vì biết hôm nay cô bé sẽ về muộn.

Vừa tập võ xong, thể lực còn yếu nên muốn kiếm cái cớ rủ cô ấy đi ăn chung.

Lê Khả Khả này làm cho cậu thật mất hứng, ghim rồi nhé!

“Nào, chúng mình đi thôi! Nam Nam tốt bụng lắm, sẽ không nói gì đâu mà!”

Tư Duyệt chân đá Khang Nam, môi miệng mimer cười, tay kéo theo Lê Khả Khả cùng đi đến quán ăn.

“Sao cậu đã mình?” Trên được đi, Khang Nam ghé tai lại hỏi.

“Cậu định nói có ý kiến chứ gì?”

Thấy Khang Nam gật gật cái đầu, Tư Duyệt mới nói tiếp “Cậu ấy mới đến trường, bản tính nhút nhát khó lắm mới ngỏ lời kết bạn. Cậu phải chiếu cố chứ?” Tư Duyệt nói thầm thì.

“Liên quan gì đến mình đâu?”

Thấy Khang Nam thờ ơ như vậy, Tư Duyệt bày đặt giận dỗi nói không nổi mà giẫm vào một bên chân của Khang Nam mà chạy tới đi cùng với Lê Khả Khả đang một mình lẻ loi phía trước.

“Ơ?”

Các cô cậu bé vào quán ăn, yên phận ngồi ngay chỗ cửa sổ có thể nhìn ra trường học ấy.

Bỗng chốc có một cậu bé đi cùng bố mẹ của cậu ta tới chỉ vào chỗ của ba người “Bố, mẹ! Con muốn ngồi chỗ này nhé?” Cậu bé ấy kéo thao tay của mẹ, nói.

Người mẹ ấy thoạt nhìn sành điệu trông cũng không còn trẻ nữa rồi mà vẫn váy ngắn hở đùi, ôm sát body rồi trang điểm đậm đà.

Người bố nhìn thì tử tế hơn khi anh ta tầm tuổi đôi mươi mặc áo phông màu xanh nhè nhẹ.

“Nào con trai, chỗ đó có người ngồi rồi! Chúng ta chuyển sang bàn khác nhé?” Anh ta dỗ dành cậu con trai bé nhỏ của mình.

Thật sự, anh ta rất trẻ mắt còn đeo vòng kình ấy nữa thoạt nhìn như sinh viên mới ra trường.

ANh ta đi cùng cô vợ này với con trai mà cứ ngỡ đâu anh ta là con trai lớn của người phụ nữ, anh trai ruổ của đứa trẻ chứ.

“Sao phải đổi chỗ khác? Chỉ là những đứa trẻ thôi mà? Nói chúng nó ra chỗ khác là được ấy chứ gì. Con trai tôi là nhất nên nó muốn cái gì, tôi sẽ cho nó cái đó!” Người mẹ lạnh nhạt đáp.

“Ye, mẹ là tuyệt vời nhất!” Cậu bé nhảy cẫng lên, sung sướng nói.

Người bố trẻ tuổi ấy thì hết nói nồi chỉ bèn cố gắng thuyết phục ba trẻ Tư Duyệt di dời vị trí mà thôi!

“Ba bé này, chú bảo nhé! Ba đứa có thể chuyển rời vị trí được không? Đồ ăn cũng chưa ra mà, hay chú sẽ mời các cháu bữa này xem như để bồi thường nhé?”

“Ơ chú ơi, rất xin lỗi ạ! Chúng cháu không rời được đâu ạ! Bạn học của cháu ngồi ở vị trí này để chờ xem mẹ tới đón đấy ạ!”

“Nếu là bình thường thì cháu sẽ đổi ngay, nhưng hôm nay là chúng cháu có việc buộc phải ngồi ở đây thật ấy ạ!” Khang Nam đứng lên trước mặt người đàn ông ấy, lễ phép nói chuyện.

Bình thường thấy hắn hỗn với Thẩm Thiên vậy nhé, nhưng hắn lễ phép lắm nha!

“Ơ? Vậy…” Người đàn ông khó xử nói.

“Vậy và cái gì? Nói nhiều với tụi nít ranh này để chi chứ? Tụi bây rốt cuộc có đổi hay không hả?” Người phụ nữ khó chịu nói với người chồng vế đầu, vế sau đánh mắt lên Khang Nam và hai bạn nữ.

“Á à, tụi bây mới nhiêu đây đã hẹn hò, biết nay thời tiết đẹp nên cố muốn ngồi ở cửa sổ sao?” Người phụ nữ đanh đá nói.

“Ơ?”

“Chúng cháu không như vậy đâu bác nhé!” Lê Khả Khả lần đầu tiên trong cuộc đời, đứng lên dõng dạc nói như vậy.

Cũng khiến cho Tư Duyệt với Khang Nam thấy bất ngờ.

“Bác? Bây nhìn sao tao giống bác hả?” Người phụ nữ tức giận nói.

“Chúng… Chúng cháu…” Lê Khả Khả run rẩy, sợ hãi nói.

Cô chỉ bất giác đứng lên nói như vậy chứ đâu có cố ý, thấy người phụ nữ phản ứng giận dữ hùng hổ như vậy. Cô bé có sợ hãi mà khóc toáng lên.

Nào ngờ thu hút mọi khách xung quanh hóng hớt.

“Này chị gái, có việc gì từ từ nói chứ sao lại bắt nạt trẻ con như vậy chứ?” Một người phụ nữ đứng lên khuyên ngăn.

“Bà biết gì mà nói?” Người phụ nữ cáu gắt, quát tháo.

“Còn con nhóc kia, mày nhìn cho kỹ, tao già chỗ nào mà gọi tao là bác hả? Con tao còn ít tuổi hơn mày đấy. Chồng tao chỉ tuổi anh mày đấy!” Người phụ nữ nổi đóa lên, định xông tới bỏa thủ với Lê Khả Khả. Mọi người giật mình muốn tiến lên ngăn cản, kể cả chồng cô phản ứng nhanh nhất vẫn chưa kịp chỉ riêng có Tư Duyệt là một cước thoắt nhẹ cái tay bà ta liền chệch hường, mất cân bằng mà bà ta ngã ra đất.

“Mày… Mày đánh tao?”

“Nhỏ này hỗn, quá hỗn rồi a!” Người phụ nữ giãy đành đạch, tức tối nói.

“Này, bà chị kia. Bà chị đủ lắm rồi đấy!”

“Sao chị lại bảo thủ với một đứa trẻ như vậy hả? Chị không thấy dọa con bé nó khóc rồi sao?” Một người phụ nữ mặc một chiếc váy hình chữ a thùng thình màu trắng, khoác bên ngoài chiếc áo khoác dài và mỏng màu nâu sữa. Búi tóc cao, trên tay còn bế con trẻ à ơi đứng ra nói.

Có người mở đầu, sẽ có người tiếp, người kế tiếp. Mọi người cũng nháo nhào vào chỉ trích người phụ nữ.

“Nào, nào! Thành thật xin lỗi mọi người. Vợ tôi tuổi trẻ có vấn đề về tâm lý nên không thực hư được hành động của mình. Thay mặt cô ấy, tôi xin lỗi mọi người.” Người chồng bên cánh thấy mọi việc quá đà, liền lên tiếng xin lỗi rồi an ủi vợ. Còn định dẫn theo con trai rời đi nhưng người vợ không chịu “Anh nói ai có vấn đề cơ? Anh mới là cái thứ có vấn đề đấy!”

“Tụi bây có biết tao là ai không hả? Tao là nữ chủ gia nhà họ Hứa, gia đình hạng hai của Thánh Phố này. Tụi bây ngon nói nữa tao xem, tao giàu nên tao là đẹp. Không hề xấu!” Người phụ nữ như bị điên, hùng hổ nên nói.

Quả thật người phụ nữ này đúng có vấn đề về tâm lý thật đấy. Cô ta năm xưa là con gái duy nhất của cựu chủ gia nhà họ Hứa, Hứa Xuân Lan. 5 năm trước, cô đem lòng yêu thư ký trẻ của bố liền đem lòng trao cho cậu ta và có con trai hiện tại đây. Lúc đấy vốn Hứa Gia chuẩn bị bước lên vị trí gia tộc hạng nhất của thành phố. Vì bệnh già tái phát mà qua đời, cô lại say đắm trong tình yêu mà từ một người phụ nữ trưởng thành mẫu mực bắt đầu nhuộm tóc, mặc váy ngắn, trang điểm dày dặn để chỉ muốn mình về tuổi đôi mươi mà không màng gia tộc, giao mọi việc cho chồng. Chồng cô ta lại đâu yêu cô ta? Một hôm cô nghe người đàn ông ấy nói chuyện điện thoại với tình nhân. Hắn nói, hắn chỉ ở đây nào có gia tộc về tay sẽ đến bên cô ta chứ nhìn thấy Hứa Xuân Lan mỗi ngày khiến hắn phát ngán. Người phụ nữ Hứa Xuân Lan bấy giờ mới bắt đầu rơi vào trầm cảm, cô đuổi người chồn ấy ra khỏi gia tộc nhưng vẫn bị tổn thất vô vàn mà rớt xuống là gia tộc yếu nhất trong 13 gia tộc hạng hai ở thành phố Tân Hải. Sau này, cô quyết chỉ cưới người trẻ vì theo cô nghĩ, người trẻ mới lấy được người trẻ. Cô, bị ám ảnh với từ ‘già’!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK