• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

 

Bên Thẩm Thiên, vừa nhận được tin tức, anh liền truyền tin yêu cầu máy bay tới chỗ địa chỉ mới nãy.

Chỉ hai phút sau, máy bay đã bay ngập trời của khu vực hẻo lánh ấy, Thẩm Thiên cũng vừa hay bay tới vì ở cách đó không xa.

Hàn Tư Nhiên đã bị bắt lại dưới sự hoang mang tột độ, đám vệ sĩ cũng đã bị ép quỳ xuống rồi đấy!

Thẩm Tư Duyệt thì được một vài vê sĩ nữ khác cầm khăn đến lau người, chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Vì quá sợ hãi, thấy họ mặc đồng trang giống nhau, còn tưởng bố mẹ đã báo cảnh sát đến cứu mình liền không để ý nữa nhưng thâm tâm còn vô cùng sợ hãi.

Thấy bố vừa như thần, như tiên từ trên trời bay xuống, đáp nơi chỗ cô, cô liền bớt phần sợ hãi, vui vẻ như tìm được ngọn đuốc cứu mạng lao tới như gió “Bố ơi, bố ơi bố, Duyệt Duyệt sợ quá, huhu”

Thẩm Thiên thấy con không có chuyện gì cũng vui vẻ, hết lo lắng, thầm thở nhẹ một hơi vuốt ve đầu con gái.

“Không sợ không sợ.”

Thấy Thẩm Thiên, Hàn Tư Nhiên vừa có chút vui, cùng vừa vô cùng sợ hãi. nCoo cứ nghĩ đây là FBI nhận được báo án mà tới, Thẩm Thiên tới đây cũng có lẽ sẽ giải vây cho cô nếu cô giải thích đôi lời, dù sao thì Thẩm Thiên mà? Liệu có phải vậy ư?

“Thẩm.. Thẩm Thiên, anh mau giải thích, anh hãy mau giải thích với đám cảnh sát mù này đi, em không có làm gì, em chỉ…” Hàn Tư Nhiên vừa đang định giải thích lại nhìn thấy chiếc ánh mắt đáng sợ, lạnh lùng đến thấu xương của Thẩm Thiên, ngay sau đó, anh ta lại dùng chiếc ánh mắt dịu dàng dỗ lấy dỗ để Thẩm Tư Duyệt.

Chỉ lúc này thôi, cô ta mới biết, cô ta ngây thơ ngu ngốc đến nhường nào. Bây giờ nhớ lại, hóa ra, Thẩm Thiên tốt bụng cho cô đi nhờ xe chỉ đơn giản vì cô từng giúp Thẩm Tư Duyêt.

Cái cách anh ta đối xử với cô chỉ đơn giản là phép lực sự tối thiểu và vô cùng đơn giản. Ấy vậy mà cô lại cứ bị ảo tưởng rằng anh đã thích cô.

Cũng phải thôi, một người đàn ông mình mới gặp hai lần mà cô đã yêu?

Mọi người khác đối xử lịch thiệp với cô, đối xử kính nể với cô chỉ vì cô là con gái của chủ Hàn Gia hiện tại, cô biết điều này thông qua ánh mắt của họ nhìn cô.

Nhưng, ngay từ khi lần đầu tiếp xúc với người đàn ông trước mắt này, người này nhìn có vẻ vô cùng ngây thơ, dễ đoán. Thông qua ánh mắt, cô có thể thấy anh ta thật sự tốt với cô không phải vì thân phận của cô. Cũng không khinh miệt, ham muốn chiếm hữu anh khi địa vị của anh đã ở trên cả cô. Từ đó, mầm mống ái tình đã gieo vào trong trái tim cô.

Bây giờ, cô lại nhận thấy, cô sai quá sai rồi…

Người đàn ông này không đối xử với cô như con gái của hàn Gia Chủ..

Mà anh ta đối với cô như một người bạn của con gái anh ta.

Nếu anh ta coi cô là con gái của Hàn Gia Chủ thì khi địa cô thất thế, thái độ của anh sẽ khác. Và nếu anh ta đối xử với cô như một người bạn của con gái thì cô ta tốt với con gái anh ta, anh ta tốt lại. Nếu con gái anh ta không thích cô thì trong mắt anh, cô đã chẳng là cái thá gì cả.

Giờ đây, cô đã biết cô đã phạm một sai lầm Lớn cỡ nào.

Sau một hồi dỗ dành, Thẩm Tư Duyệt cũng đã đi vào giấc ngủ. Trời cũng đã sầm sầm tối.

Thẩm Thiên lúc này mới yên tâm xử lý Hàn Tư Nhiên và đám thuộc hạ của cô ta.

Thấy Thẩm Thiên quay trở lại, Hàn Tư Nhiên vội cầu xin “Thẩm… Thiên!”

“Nói” Thẩm Thiên ngồi trên chiếc vương tọa của mình, cao ngạo từ trên nhìn xuống Hàn Tư Nhiên, uy phong ra lệnh.

“Em biết, em đã sai thật rồi! Nhưng… Anh có thể, tha cho nhà họ hàn chứ?”

“Nhà họ Hàn? Bây giờ cô mới biết suy nghĩ đến hậu quả sao?” Thẩm Thiên nhếch mép cười.

“Vâng, đúng là em đã sai khi nghĩ đến việc nhốt một đứa trẻ lại nhưng cũng chỉ vì em quá yêu anh thôi, Thẩm Thiên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK