• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng ấy có vẻ được phất lên từ một chiếc loa?

Cái rồi, Thẩm Thiên đã cảm nhận được một vài luồng uy áp cực lớn, từ xa đó có một chiếc máy bay trực thăng.

Đâu chỉ một cái? Hình như còn có 3 – 4 cái nữa kìa?

Rồi 4 – 5 chiếc trực thăng ấy hạ cánh xuống.

Toàn bộ ánh nhìn đều hướng vào phía họ a!

“Ayo, ayo! Lâu rồi không gặp á nha!” Một người đàn ông tầm tuổi của Thẩm Thiên bước xuống đầu tiên. Phía sau có mấy lão người và một vài đứa trẻ hống hách đi tới.

“Định Gia Kỳ? Ngươi tới đây để làm gì?” Thẩm Thiên nhíu mày, nhìn lên người đàn ông đang chân không đạp gió này!

Anh ta là Định Gia Kỳ, thái tử của Diên Tam Quốc a.

“Hừm… Bản Thái Tử nghe nói hôm nay Devil’s Law tổ chức thi chiến giữa các tân sinh? Bản Thái Tử bèn mặt dày đến đây đòi solo một phen vậy!” Định Gia Kỳ nói.

“Solo?” Thẩm Thiên thoạt nhìn dáng vẻ dao động, anh ta có lẽ muốn nhân cơ hội này muốn xem thử thực lực bên Diên Tam Quốc thế nào mà dám chống đồi mình.

Diên Tam Quốc trước đây vốn tính hèn nhát, cha hắn trước mặt anh đến tám chín phần cung kính gọi tiếng “Cậu Thẩm”, tên Thái Tử này lại còn hơn.

Hắn là người con trai gần như trẻ tuổi nhất trong số các Hoàng Tử, chỉ hơn cậu em trai mới chào đời không lâu của mình chứ vẫn là hoàng tử xếp thứ 7 của Diên Tam Quốc.

Được cái mẹ của cậu ta vô cùng xinh đẹp, quyến rũ đã từ lâu khiến Quốc Vương của họ mẩn mê nhan sắc của mình.

Thân phận hiện tại của anh ta cùng chẳng phải anh ta xuất chúng gì mà do người phụ nữ ấy dành cho.

Trước giờ, anh ta luôn huênh hoang, hống hách với cha mình cùng cả các đại thần để thực thấy cho các người anh rằng mình được yêu thương nhiều nhất, mình mới là người to nhất đâm ra anh ta chính là người bị ghét nhất hoàng tộc Diên Tam Quốc.

Không chỉ phe đối địch, mà đến người dần của Diên Tam Quốc và cả các anh trai, mẹ kế cũng ghét hắn nữa kìa.

Trước đó, hắn hống hách với cha mẹ là thế nhưng gặp phải Thẩm Thiên cũng bị chịu ủy khuất, một hai câu gọi “Chủ nhân, chủ nhân a”. Hiện tại lại dám xưng bản thái tử với Thẩm Thiên, đúng là điếc không sợ súng.

Định Gia Kỳ lần này tới đây là được mẹ của mình ra lệnh, vừa đến thử xem thực lực của Devil’s Law thế nào.

Cũng tiện để những đứa trẻ mà anh ta huấn luyện này thể hiện thực lực huấn luyện của mình đối với Vương Cha mà còn để tiêu tổn tiền tài của Devil’s Law.

Hiện nay, thấy Thẩm Thiên mặt mày dao động đã có dã tâm liền không thể bỏ lỡ cơ hội.

“Như thế này đi, nếu như Devil’s Law thắng. Diên Tam Quốc chúng tôi nguyện cống hiến 1.000.000$ nhưng nếu chúng tôi thắng, các người cũng sẽ phải trả 1.000.000$?” Định Gia Kỳ nói.

“Quyết vậy đi!” Thẩm Thiên lạnh nhạt, phất tay một cái rồi liền đi lên ghế tọa của mình.

Vằ định sai người mang ghế lên cho tên Định Gia Kỳ, hắn liền cho chuyển một chiếc ghế của mình xuống đây ngồi.

Hắn còn định ngồi trên không, vị trí cao hơn Thẩm Thiên?

“Tên Thái Tử này thật đúng là điên rồ mà!”

“Hỗn xược thật, ta phải dạy cho hắn một bài học.”

“Ta thật muốn hắn bị phanh thây a?”

/Bùm/

Cái bùm một cái, vóc dáng của tên Định Gia Kỳ lao nhanh xuống đất, mặt hắn đầy máu đầy me. Lởm chởm bò dậy.

Ở vị trí cũ của hắn ta đứng, một bóng hình đen xuất hiện.

Thì ra là một thành viên trong các trưởng lão không muốn đến nhưng lại ở trên lầu nghe có người bất kính với Thẩm Thiên.

Ông ta nhảy từ lầu 28 xuống chỉ bê tên tốt mã này ném xuống đất “Thứ cặn bã ngươi, lại dám muốn ngồi trên không? Leo lên đỉnh đầu của Thủ Lĩnh ư?” Lão đó nói.

“Ng… Ngươi? Thứ thấp kém ngươi lại dám ném ta đi? Có biết ta là thái tử không hả? Ta đang đến bàn giao chuyện làm ăn với chủ tử nhà ngươi mà ngươi dám bất kính với ta?” Định Gia Kỳ ôm mặt nói.

“Lão Cẩu, Lão Miêu. Ta muốn ông ta phải chết!” Định Gia Kỳ quát.

Người bị gọi là lão cẩu lão miêu ấy ngượng ngùng lắm, cũng đã bức xúc với tên này từ lâu nhưng bố hắn lại là Quốc Vương nên không dám làm gì. Chỉ biết xấu hổ mà đi lên.

“Hahahahaha! Lão Cẩu? Lão Miêu? Tên hay, tên hay! Thật không ngờ Tiểu Khuyển Tử nhà ngươi lại có năng khiếu đặt tên như vậy! Lão thích a!” Ông ta ở trên không cười ha hả nói.

Tên đó nghe đầu nghe đuôi, lọt đúng hai chữ “Năng khiếu đặt tên” liền vênh váo lên nói “Điều đó là đư…” Hắn chưa kịp nói hết đã nhận ra, có vẻ như lão già kia vừa gọi mình là tiểu khuyển tư?

“Ng… Bắt sống hắn đi!” Định Gia Kỳ nói.Hai người lão miêu lão cẩu vừa định nhúc nhích, liền thấy nụ cười xảo quyệt của người già đạp chân không, liền có chút dáng vẻ dừng lại e ngại?

“Hai lão, muốn ra tay với ta à? Trước hết hãy xem bản thân mình đang ở đâu và nơi đó có truyền thống thế nào a?”

Hai lão cẩu miêu lúc bấy giờ mới chợt nhận ra, có vẻ có điều gì đó không đúng?

Đâu ra một ngàn một vạn cao thủ võ thuật có sức mạnh lợi hại vậy đang uy áp đè lên họ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK