• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tử Tuyết sốt ruột, mặt mày hoảng sợ cứ không dám tin về sức khở của con trai.

Dương Triết lo lắng lắm, vỗ vỗ vai vợ “Đừng lo, còn 2 lần khám kết quả nữa mà. Hơn nữa, cho dù có bị mất thính lực thì vẫn có cách để cho thằng bé nghe thấy mà? Phải không?”

Vừa nói an ủi, lại quay sang Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh đang bế cháu.

“Đúng đấy chị, thằng bé đáng yêu thế này mà. Hắn còn đang ngủ yên lành đây này.”

“Ừ, chị vẫn biết, nhưng mà…”

“Chị vẫn lo chứ gì? Thôi được rồi, không phải lo lắng đâu.” Hạ Tử Tinh nói.

“Chú Thiên xuất sắc như này, thẻ vàng trong tay cơ mà? Lo lắng cái gì không biết nữa.” Dương riết nói.

“Đúng rồi, cháu Ly Ly có chú ‘thẩm vấn ông trời’ xịn sò như vậy cơ mà. Nhờ!” Hạ Tử Tinh vừa nói, vừa cười. Trong cái không khí như vậy, Hạ Tử Tuyết không tài nào khóc được nữa, cô lại nở một nụ cười thật tươi.

Thẩm Thiên thì lại bơ vơ, chẳng hiểu nổi sao 3 người này cứ liếc mắt nhìn mình mà cười.

Không ai để ý, ai cũng nhìn ai cười. Dương Phong Ly được dì bế trên tay, trong vô thức cũng bất giác nở nụ cười. Thẩm Thiên thoáng qua nhìn thấy, lại cho rằng mình nhìn lầm liền quay ra ngoài ban công nghe điện thoại.

“Nó đi đâu đấy nhỉ?”

“Đi gì mà gấp thế không biết.”

Sau nửa tiếng nghe điện thoại, Thẩm Thiên gấp rút mang áo đi giày rồi ra khỏi phòng. Dương Triết và Hạ Tử Tuyết đang ngồi ăn táo tò mò nhìn nhau nói.

Thẩm Thiên vừa nghe điện thoại từ Hàn Tư Đồ. Nghe bảo có tin tức của kẻ áo đen và Hàn Tư Nhiên nên anh rất vội vàng.

Anh đang trên đường lái xe tới tỉnh bên cạnh, anh lái xe liên tục đã được hơn 5 tiếng đồng hồ.

Ở cây cầu nối giữa 2 tỉnh, bất chợt ở giữa cây cầu. Ngay ở vị trí xe anh, vết nứt đã lâu ở cầu đến nay lại đã tạo thành vết nứt to hơn, dẫn đến việc sập cầu.

Thẩm Thiên nhất thời phát giác, thoát ra khỏi xe của mình.

Tiếc thay, chiếc xe không thoát khỏi mà lao xuống dòng sông.Nhưng cũng thật may, lúc này cũng đã nửa đêm, không có mấy chiếc xe qua lại nên trên cầu mọi người đều tai qua nạn khỏi.

Thẩm Thiên thoát được khỏi xe liền thấy có 1 bóng đen xuất hiện.

Hắn dụ Thẩm Thiên đến một nhà máy điện đã được bỏ hoang từ 8 năm trước.

“Ngươi, là ai?”

Thẩm Thiên hạ mình ở phân nửa chiều cao của nhà máy.

Hắn không trả lời, trực tiếp dùng hai đầu ngón tay phải vẫy nhẹ.

Từ trong nhà máy, Hàn Tư Nhiên đôi mắt tuy mở nhưng lại chỉ thấy tròng trắng của cô. Mặt cô vô cảm như mộ con người vô hồn, mái tóc dài và xoăn bay phấp phới giữa bầu trời đêm lạnh giá.

Điều khiến Thẩm Thiên chú ý nhất, lại chính là 2 tay trái phải cầm cọng dây thừng trói chặt Khang Vũ và Hàn Tư Đồ.

“Anh?”

Thẩm Thiên giật mình quát lớn.

Anh còn định lao xuống Hàn Tư Nhiên để cứu 2 anh của mình.

Bóng đen thấy Thẩm Thiên có ý định lao xuống ngay lập tức hắn điều khiển Hàn Tư Nhiên xiết dây thừng lại khiến Hàn Tư Đồ và Khang Vũ nghẹt thở.

“Dừng tay cho tôi.”

Quả nhiên, cách này đã khiến cho Thẩm Thiên dừng lại.

“Các người muốn gì?” Thẩm Thiên quay sang nói với bóng đen.

Hắn ta không nói gì, bóng đen lao thẳng vào Thẩm Thiên. Thật nhanh!

Thẩm Thiên biết, vì thực lực của anh hơn hẳn hắn ta.

Nhưng anh cũng cảm thấy vô cùng quái lạ, anh cảm nhận được hắn thực lực chỉ ở mức trưởng lão tập sự của Devul’s Law tức là Thần Cảnh trung kỳ. Hoặc cùng lắm, hắn ở mức Thần Cảnh Đỉnh Phong.

Nhưng vì sao, khi đối đầu với hắn, anh lại cảm thấy có chút khí tức quái lạ đến như vậy chứ?

“Chú Thiên, chú cẩn thận. Tên này…” Hàn Tư Đồ vừa mơ hồ tỉnh lại được trong cơn mê man, thấy Thẩm Thiên đang bán hành cho tên quái gở đã hạ gục mình.

Hàn Tư Đồ biết, tên áo đen ấy có một thủ đoạn đặc biệt, chuyên dùng để hạ dục cao thu. Anh vốn định báo cho Thẩm Thiên liền bị áo đen phát giác, điều khiển cho cơ mặt anh nổi đầy gân xanh rờn.

Râu ria tiến hóa tùm lum, những chiếc răng mọc ra đầy nhọn hoắt.

Tựa một dã thú cổ đại nào đó mà Thẩm Thiên không biết đến.

“Anh!!”

Thẩm Thiên đang bán hành, nghe thấy tiếng anh liền quay sang. Ngay lập tức anh đã thấy anh trai của mình bị biến đổi thành một dã thú. Hốt hoảng gào lên.

Tên áo đen cũng thông minh lắm, hắn nhân cơ hội bắn một cổ trùng lạ màu đen, màu đỏ còn sống ngoe nguẩy được đựng trong chiếc bình sứ màu trắng nho nhỏ vào cơ thể của Thẩm Thiên.

Cổ trùng phát tác, Thẩm Thiên trở nên co giật và chẳng còn sức kháng cự.

Anh từ không trung ngã xuống dòng sông kế bên.

Ngay lúc dòng sông chảy xiết, anh bị cuốn trôi đi đến một nơi nào không hay.

Ở bệnh viện, Hạ Tử Tinh vốn đang nghỉ ngơi trên chiếc giường dành cho khách trong phòng bệnh.

Đột nhiên cô cảm thấy khó thở, tim mình đau nhói như một vạn cây kim li ti đâm xuyên tâm mình.

Cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, một cơn ác mộng khiến cô bật dậy trong cơn mơ.

Trong cơn mê ấy, cô nhìn thấy chồng của mình nằm nổi lềnh bềnh trôi sông ở một khúc sông hẻm và nhiều rác.

Trông mặt anh tím tái, rất khó chịu. Muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.

Bởi lo lắng, cô đi ra ngoài ban công hít thở nhưng chẳng hiểu sao mắt phải của cô liên tục giật.

Cô cảm thấy bất an lắm rồi, cô muốn gọi cho Thẩm Thiên.

Gọi đến tám lần anh vẫn chẳng hề bắt máy.

Cô sợ hãi, sợ phải mơ lại giấc mơ ấy một lần nữa.

Sợ chồng cô giống trong cơn mơ ấy.

Thật sợ!

Tư Duyệt cũng chẳng vừa, đang nằm ngủ ngon lành ở trong vòng tay của ông.

Cô bất chợt bật khóc thật đau đớn, ông ngoại dỗ thế nào cũng không thôi.

Ông càng lay lay cho cô dậy, cô càng quấy khóc.

Trông cô khóc thật thảm thương làm sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK