• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Vỹ Tuệ đang nhắm mắt, tựa đầu vào ghế àm nghỉ ngơi.

Nghe được câu hỏi của Vãn An Trung mới cất tiếng nói với vẻ đầy suy tư.

“Ngài ấy quả thực rất thần bí như những lời thập nhị trưởng

lão nói.”

Lâm Đổng Hàn cũng thêm lời, vẻ mặt rất khó tả, chẳng thể nhìn

được ông ta đang vui, đang tự hào hay đang buồn hay lo lắng hay có tâm trạng gì nữa.

“Nhưng cũng là một vị thủ lĩnh đáng để tôn trọng, trung

thành.”

Khi cả ba người nói câu nói này, vẻ mặt của họ giường như vô

cùng tự hào, quả quyết.

Nghe được lời nói giống mình từ những người bạn, mấy người vừa

còn nhắm mắt cảm than vị thủ lĩnh tối cao trong lòng mình thì mở mắt ra nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên, im lặng hai giây thì cả ba đều bật cười như những đứa

trẻ năm nào.

Những chiếc xe chạy bang bang trên thành phố với sự kết thúc

của hai nhà họ Đỗ, Mạnh.

Tin tức cũng chỉ vừa mới được truyền đến mà thôi, nghe nói

nhà họ Hàn và nhà họ Đỗ có cái chết hệt như nhau, đều bị một đao chém chết cả nhà nhưng nhà họ Hàn lại bình an vô sự như chẳng có chuyện gì.

Một số người nhà giàu ở tỉnh lân cận cũng đoán già đoán non về

sự việc trên.

Ai cũng cho rằng nhà họ Hàn đã tìm được kim chủ thích hợp, sự

kết thúc của hai nhà Đỗ và Mạnh cũng không thoát khỏi liên can tới nhà họ Hàn này.

Họ cũng ngầm đoán người đứng sau nhà họ Hàn chính là người nắm

giữ thẻ vàng nổi tiếng nhất ngày hôm qua.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, ngay tại lúc này thôi, sân

bay Quốc tế tỉnh Giang Bình, thành phố Tân Hải.

Từ trên tuyến lộ bay từ Đô Thành đến thành phố Tân Hải, liêntiếp hàng loạt chiếc máy bay tư nhân đậu xuống sân.

Những người ngồi trên chiếc máy bay đó lần lượt bước xuống.

Khi gặp mặt nhau, họ nở một nụ cười khinh thường đến đối

phương.

Trông họ mỗi người một tính, tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.

Lại ở một khung cảnh khác, trước cổng biệt thự nhà Hạ Tử, chiếc

xe oto mang hiệu QCM – 13 Super Seep.

Từ trên chiếc xe bước xuống là Bạch Tiên Sinh cùng với Mạn

Lâm đang đỡ Thẩm Thiên xuống.

Hạ Tử Tinh và Hạ Tử Nguyệt đang quét sân thì thấy hai người lạ

tiến vào nhà, tiến lên hỏi thử.

“Xin chào, hai người tìm ai ở nhà này vậy ạ?!”

Hạ Tử Tinh lịch sự chào hỏi.

Bạch Tiên Sinh thấy cô quen mắt, liền hỏi lại: “Cô là… Hạ Tử

Tinh à?”

Hạ Tử Tinh nghe một người lạ nhắc đến tên mình liền giật

thót, cứ ngỡ lại có người nhắm đến mình.

Thấy chị mình lùi lại, Hạ Tử Nguyệt liền tiến lên, mạnh dạn

quát:

“Mấy người là ai hả? Sao suốt ngày cứ ngắm vào chị tôi thế hở,

hết người này rồi đến người kia. Nếu chỉ vì gen thì cứ nhắm vào tôi đây này.”

“Nói cho các người biết, anh rể tôi hơi bị lợi hại đó nhé, nhắm

vào chúng tôi đều không có kết quả tốt đẹp đâu đấy!”

Dương Triết ở trong cũng nghe thấy viếng nói to nói nhỏ bên

ngoài, liền chạy ra xem thử.

“Có chuyện gì thế?!”

Hạ Tử Nguyệt nghe thấy tiếng Dương Triết liền chạy ra sau

anh.

“Xin chào, không biết…”

“À, có lẽ mấy vị hiểu nhầm rồi a! Những người nhắm đến cô Hạ đều bị anh Thiên dẹp sạch rồi a, có lẽ không có ai nhắm đến mọi người nữa đâu a.”

“Còn tôi là Bạch Tử Tiên, vị bên trái là Mạn Lâm đều là an

hem tốt của Thẩm Thiên.”

“Thẩm Thiên trên đường về Tân Hải đã ngủ đi rồi, tôi không muốn

đánh thức anh ấy dậy nên đưa anh ấy về nhà liền bị mấy cô đây hiểu lầm”

Bạch Tiên Sinh liền giải thích.

“À, là chúng tôi đã thất lễ rồi, nếu các vị là bạn của Thẩm

Thiên thì xin mời vào nhà.”

“Còn Thẩm Thiên thì cứ để em vợ tôi xử lý là được rồi!”

Sauk hi Dương Triết biết được sự việc liền khách sáo hẳn lên,

lịch sự mời chào.

“Xin lỗi ạ!”

Hạ Tử Nguyệt cũng xin lỗi vì những lời nói quá khích của mình

sau khi được Dương Triết nhắc nhở.

“Ngồi thì không cần đâu, tôi chỉ giao anh Thiên cho mọi người

thôi, chúng tôi cũng lui về nhà đây!”

Sau khi Bạch Tiên Sinh giao lại Thẩm Thiên cho Hạ Tử Tinh.

Thẩm Thiên được Tử Tinh đưa lên phòng ngủ rồi anh cứ ngủ thiếp

đi từ lúc đấy!

Mọi người vẫn tiếp tục trở lại sinh hoạt bình thường cho đến

8h tối.

“Tử Tinh, đi thôi a! Giờ này chắc sắp về đến nơi rồi đây!”

Hạ Trí Minh nói với Hạ Tử Tinh.

Hạ Tử Tinh mặc chiếc đầm màu hồng phấn xinh đẹp dài vừa đến đầu

gối trông rất đoan trang.

“Vâng!”

Họ cùng nhau lên xe, đi tới sân bay quốc tế của thành phố Tân

Hải.

Họ xuống xe và đi đến cổng, nơi đây đang có mấy bạn học sinh

chừng 6 – 7 tuổi đứng đợi.

Thấy hai người đi tới, một cô bé 6 tuổi có mái tóc dày màu

nâu, bện hai bên trông vô cùng đáng yêu chạy đến “Ông ngoại, mami. Duyệt Duyệt nhớ 2 người lắm nè~”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK