• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ngày lễ ấy.

Phú hào cho giết khá nhiều con vật quái lạ được nuôi ở trong nhà.

Có con thì to bằng phân nửa một người đàn ông trưởng thành, mình vàng vằn trắng có bờm màu đen và hàm răng nhọn hoắt.

rất nhiều hình thù khác nhau mà trước giờ A Trương chưa từng nhìn thấy.

Nếu thấy một vật quen thuộc, chắc hẳn anh sẽ nhận ra và lóe lên từ trong kí ức. Có một vài con vật anh chẳng có chút kí ức nào hay có một vài con mà anh biết con này là gì nhưng lại chỉ nhớ rằng con vật này không tồn tại.

Nhưng A Trương lúc này chẳng màng để ý tới, anh lúc này còn đang bận tiếp đón khách khứa.

Đúng là nhà giàu có khác, mỗi cái đám cưới thôi mà cũng đông ghê đấy!

“Ay za, đây là con rể quý nhà lão Trương đấy sao? Đúng là đẹp trai cao ráo thật mà.”

Một lão thái bà, chính là nữ trưởng lão duy nhất trong làng cất tiếng.

Người đỡ tay đi cùng bà chính là cô con gái cả nhà họ Trương đây. Trương Như Mộng.

Trương Như Lan là con gái thứ 2.

“Ái chà, bà thông gia ấy hả? Mời vào, mời vào.” Lão Trương vừa mới tiếp một vị phú hào cuối làng.

Thấy bà Lý thông gia liền quay sang tiếp đón.

Cung kính và khéo léo mời bà vào trong.

“Nào, nào! A Trương, đây là bà thông gia nhà chúng ta. Mau chào bà ấy một tiếng đi con.” Vừa mời bà vô, ông vừa kéo tay A Trương bước qua đó.

“Cháu chào bà, chào chị ạ!” A Trương cung kính nói.

“Được, được. Đẹp trai lắm, nhiều phúc lắm đây.”

“Thế, cậu này con nhà nào mà lọt được vào mắt của ông vậy? Tôi hình như không có ấn tượng lắm về cậu này trong đám con trai quý tử các quan trong làng nhỉ?”

Lão Thái Bà dò hỏi.

“Dạ thưa, cậu này là người hổm bữa con cứu sống. Trùng hợp là 2 đứa yêu thương nhau, cho nên…”

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy sao?”

“Vâng!”

Nghe được lời này, Lão Thái Bà mừng thầm.

Bởi con trai của bà ta đã kết hôn với đứa con gái lớn nhà lão Trương, chỉ mong chia chát được ít.

Từ lâu bà đã thúc thuyền để đứa con gái kia nên duyên với một người tầm thường.

Không có gia thế, không có tài thì cớ nào lại có thể thừa kế nhiều phần tài sản của lão ta.

Bây giờ cô ta lại lấy một người này, có vẻ lão Trương rất ưng, may ra hắn chẳng có tài có thế.

“Này, biết gì chưa? Nghe nói phu quân bị đổ vỏ đấy.” Một người đàn ông nói.

“Sao? Thật hả? Chưa biết. Có vụ gì vậy?” Người ngồi cùng bàn ông ta hỏi.

“Lại đây tôi nói cho nghe này!” Hắn vừa nói, vừa vẫy cái tay ý muốn người nghe chuyện ấy ghé sát bên tai.

“Nghe nói nhị tiểu thư nhà họ Trương trước thích một người nam nhân. Không hiểu sao mấy nay hắn đi đâu mà cô dâu đã vội cưới người mới. Thím Lâm nhà tôi hôm nọ đi qua bụi tre cạnh hồ ấy, thấy có tiếng xì xào của Trương nhị tiểu thư với một nam nhân nào ấy. Lúc đấy tên này còn chưa thấy xuất hiện trong làng này cơ.”

“Tôi đoán tám phần là dính rồi mà người tình bỏ trốn, Địa Chủ lấy ân tình ra nhờ người đàn ông kia giúp đỡ.”

Người đàn ông ấy thì thầm.

“Thật hả? Thế Lang Quân này biết có vụ ấy chưa? Hay chỉ biết lão Địa Chủ bảo cưới thì cưới thôi?”

“Tôi biết làm sao được?” Người đàn ông ấy nói.

“Ghê thật, ghê thật. Khôi ngô tuấn tú vậy mà chưa vào cửa đã bị gắn cho một cặp sừng rồi! Khổ thân.” Người đàn ông hóng chuyện chậc chậc lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối.

Đã đến giờ lành, tức 10h sáng ấy.

Chú rể cùng với cô dâu tiến vào. Làm xong các nghi thức truyền thống trao thư.

Ngay đúng lúc đưa cô dâu vào nghỉ, một nam nhân khuôn mặt nhệch nhạc, nhếch nhác và bẩn thỉu đòi lao vào.

“Lan Nhi, Lan Nhi.”

“Là ta đây, là ta.”

Hắn vừa vùng vẫy thoát khỏi sự vây chặt của thủ vệ, vừa cố gắng gọi tên cô dâu.

Trương Như Lan nghe thấy tiếng gọi, giọng nói quen thuộc.

Đôi mắt cô dưng dưng đỏ hoe.

Hai má đã hồng vì phấn nay lại càng thêm ửng hồng.

Cô tỏ vẻ ngạc nhiên bởi cô nghĩ người ấy đã bỏ rơi cô lại mà đi rồi.

Bây giờ đây anh ta lại xuất hiện khiến cô bất ngờ không thôi.

“Sao hắn lại đến đây?

Lão Địa Chủ nhìn thấy hắn. vội đứng bật dậy.

A Trương tuy bất ngờ nhưng cũng đoán được phần nào sự việc.

“Mau bắt lấy hắn, mau bắt lấy hắn lại đây cho ta.” Lão Địa Chủ hô hào nói.

“Lão Địa Chủ, hắn là ai vậy? Sao lại đến ngay đúng lúc quan trọng này vậy?”

Nghe điệu thì như lão thái bà quan tâm hỏi han nhưng Lão địa Chủ biết chắc chắn, bà ta đang cố ý.

“Đấy đấy, tôi nói ngay mà.”

“Chắc chắn là tới cướp dâu rồi.”

“Chỉ có thể là cướp dâu mà thôi!”

“Sao mặt chú rể như không hề quan tâm lo lắng vậy nhỉ?”

“Vợ sắp bị cướp đi mất rồi mà vẫn không hề tỏ thái độ.”

“Hắn chắc chắn là bị ép đổ vỏ rồi, thấy người ta đến lại vui bằng chết ấy chứ!”

Đôi ba lời bàn tán nhân lên thành cả một gian nhà đầy người đều xôn xao.

Sau một thời gian ngắn, cuối cùng cũng bắt được người tới gây sự.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK