• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bất Tử Đảo?” Trần Dương Kiệt trợn tròn con mắt, Thẩm Thiên cũng vậy. Anh là lần đầu tiên nghe thấy cái tên gọi này.

“Xin hỏi cô thêm một lần nữa, Bất Tử Đảo, là thế nào?” Trần Dương Kiệt nói.

“Haha, vị đây cứ nói đùa. Bất Tử Đảo không phải là nơi những người như ông muốn tìm đến nhất sao? Nơi đây phong ấn Thiên Đạo chi lực, giúp con người ta bất tử giữa dòng đời kia mà?” Cô gái cười ha ha nói.

“Chưa từng nghe qua.” Trần Dương Kiệt nghiêm túc nói.

Cô gái nghe được câu nói này liền vô cùng bất ngờ, nói:

“Chẳng phải hàng ngàn năm trước có một người Bất Tử Tộc chúng ta thoát ly khỏi đảo, bán tin tức cho bên ngoài rồi dần các người đã biết đến sự hiện diện của đảo này?” Cô gái hỏi lại.

“Hàng ngàn năm trước? Là khoảng bao nhiêu năm trước?” Trần Dương Kiệt hỏi.

“Cụ thể là gần một vạn năm trước.” Người phụ nữ lại nói.Gần một vạn năm trước? Đó chẳng phải là thời điểm con người bắt đầu tàn phá thiên nhiên khiến cho Trái Đất suýt diện vong hay sao? Ngay sau đó liền xuất hiện một loại dịch tên “cải Tử Dịch”. Cải Tử Dịch này và Bất Tử Tộc, có liên can chăng?

Sau một số câu hỏi và họ không thu hoạch thêm gì nhiều, người phụ nữ nói nơi này có sức điều trị vô cùng bền bỉ nên họ mới hồi phục nhanh đến như vậy. Từ nãy giờ nói chuyện, họ hẳn đã khỏe hẳn nên khuyên họ nên đi xung quanh tìm hiểu.

Nơi đây… Là một nơi quái dị đầy rẫy những sinh vật, thực vật họ chưa biết tới bao giờ… Liệu đây có phải là một vùng đất mới? Hẳn chuyến phiêu lưu này sẽ dài đằng đẵng.

Đi một vòng quanh đảo, họ vẫn chưa gặp được một sự tồn tại nào khác giống như con người. Ngoại trừ những sinh vật và thực vật quái lạ thì trong chuyến này họ không có mấy thu hoạch. Chán nản, họ định trở ề ngôi làng nơi có người phụ nữ đã cứu họ ở đó để hỏi thêm.

Thế nhưng điều khiến họ bất ngờ là khi về tới ngôi làng, không khí ở đây sôi trào hẳn lên. Không gống với buổi sáng một chút nào.

Ánh sáng lấp lóe ở mọi ngóc ngách, tiếng người mua bán rôm rả, người đi ra đi vô nhiều không đếm xuể.

Nhưng kì lạ thay, ở nơi đây không có trẻ con? Là không có hay chúng núp hết đi rồi?

Bọn họ bàng hoàng ngơ ngác trước tình cảnh này, buổi sáng và chập tối nơi đây trái ngược nhau hoàn toàn khiến bọn họ khó tin.

Đi dạo quanh đảo chỉ một vòng mà ngôi làng đã có sự biến đổi quá lớn.

“A! ba người mau lại giúp tôi một tay với.” Tiếng gọi trầm ấm mà trong trẻo từ xa vọng tới, là tiếng gọi của Trương Tiểu Đào.

Cô ấy hớn hở đứng bên cạnh sạp hàng của mình, đôi tay vẫy vẫy lại mấy người Thẩm Thiên.

Cả ba liếc nhìn nhau một cái rồi đi tới, hỏi:

“Đây… Là có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Trần Dương Kiệt mở lời trước.

“Tôi quên mất, sẽ giải thích với mọi người sau. Mau, mau giúp tôi dọn hàng với, không muộn mất!” Trương Tiểu Đào nói.

Đôi mắt diều hâu của Trần Dương Kiệt liếc sang Thẩm Thiên, ám chỉ anh mau đi giúp người. Thẩm Thiên cũng biết, anh đi tới bên một họp quả rồi bê để lên kệ.

Họ cứ thế dọn dẹp, phụ giúp Trương Tiểu Đào bán hàng rồi thu dọn đồ về nhà.

Ngồi trong căn phòng không mấy rộng lớn, nhóc Hạo cũng ngồi đây hóng hớt tình hình. Cơ bản nơi này chưa biết có chuyện gì xảy ra, cậu muốn ở bên cạnh hai vị này, sẽ an toàn hơn rất nhiều!

“Tôi quên chưa nói với mọi người. Toàn bộ tộc nhân ở đây sáng đi làm, chiều tối về trao đổi những thành quả mình làm được.”

“Một ít bộ phận còn lại là họ bế quan, nhưng đa số đều là những người già lắm rồi!” Trương Tiểu Đào nói.

“Già lắm rồi? Tôi nhậ thấy ở đây không có trẻ con, là thế nào?” Thẩm Thiên lên tiếng hỏi.

“Trẻ con ư? Khái niệm này không hề tồn tại ở nơi đây!” Trương Tiểu Đào nói tiếp.

“Không tồn tại?” Cả ba đều ngạc nhiên, đồng thanh hỏi lại.

“Hihi, vì những người được đưa đến đây đều đã trường thành cả rồi!” Trương Tiểu Đào nở một nụ cười âm hiểm, nhưng bộ dáng cố tỏ vẻ ra vô tội nói.

“Nhưng, nhưng cháu chẳng phải…” Nhóc Hạo lắp bắp chỉ chỏ hướng mặt mình rồi nói.

“Haha, có thể cháu là một trường hợp ngoại lệ rồi.” Trương Tiểu Đào xoa xoa đầu nhóc Hạo rồi nói.

“Xin hãy cho chúng tôi biết chi tiết về hòn đảo này, nhiều hơn nữa, chúng tôi cần nhiều thông tin hơn nữa!” Trần Dương Kiệt nghiêm túc nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này, Trương Tiểu Đào không còn bộ dáng như lúc nãy nữa. Cô trầm mặt lại, nghiêm túc lắm cô nói:

“Nơi này là Bất Tử Đảo, như đã nói rồi đấy! Đây chính xác là Bất Tử Tộc mang huyết thống 80%” Trương Tiểu Đào nói.

Rồi lại nói tiếp.

“Không biết các vị đã nghe qua về những người được chọn, Thiên Tử – Bất Tử Tộc?” Trương Tiểu Đào hỏi.

Bọn họ đều lắc đầu, riêng chỉ có Thẩm Thiên. Cái thông tin này anh nghe qua từ đâu rồi ấy nhỉ? Nhớ mãi cuối cùng cũng ra, nói:

“Nhớ ra rồi! Tôi từng mơ một giấc mơ, trong giấc mơ rất chân thật nói về mười người được chọn, gọi là Bất Tử Tộc.” Thẩm Thiên nói.

“Hmm… Đúng vậy, xem ra quý ông đây là một thành viên giống như chúng tôi rồi!” – Trương Tiểu Đào.

“Giống như các cô?” – Thẩm Thiên.

“Xem ra anh là một hậu nhân của Bất Tử Tộc a?” – Trương Tiểu Đào.

Bất Tử Tộc luân chuyển từng người, rất nhiều lần luân chuyển sẽ sinh con đẻ cái, đúng chứ? Nhưng người như chúng ta chính là do những người luân chuyển ấy sinh ra.” – Trương Tiểu Đào.

“Cha?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK