• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Reng reng reng”

Tiếng chuông điện thoại để bàn vang lên, Thẩm Thiên lúc này có mỗi anh ở nhà đành phải xuống nhà nghe điện thoại.

– “Alo?” Thẩm Thiên trả lời

-“Lô lô cái gì? Là bố mày đây!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia nói.

-“À, thì ra là ông à? Còn tưởng ai cổ lô sĩ gì, tầm này còn dùng điện thoại để bàn.” Thẩm Thiên hờ hững nói.

-“Thằng đần này, vớ va vớ vẩn. Làm bố rồi mà mày đối xử với tao thế à?” Ông già nói.

-“làm bố thì thế nào? Nói tóm lại thì ông gọi con có việc gì?” Thẩm Thiên nói.

-“Gọi để bảo mày cút về đây chứ đâu? Mà nhân tiện thì mày cưới vợ, cười con bao giờ, sao tao không biết?” Ông già nói.

-“ Biết, biết, biết rồi! Nào rảnh con đưa họ về…”

-“Nào rảnh? Mày thích nào rảnh không? Đưa đây, đưa, đưa ngay và luôn. Không đưa về thì cút mẹ mày đi, đừng về đây nữa, thằng bất hiếu, thằng nghịch tử, thằng lấy oán báo ơn, thằng vô lươn…”

Mặc kệ ông già ở bên chửi rủa, Thẩm Thiên liền ngắt máy, ngoáy ngoáy cái lỗ tai rồi bấm một dãy số điện thoại, tiếng đầu dây bên kia alo trả lời.

Chẳng biết họ nói cái gì, nhưng sau khi cúp máy, Thẩm Thiên lại thở dài một hơi.

Trên được đi đón Tư Duyệt, mí mắt anh cứ giật liên tục, chiếc dự cảm không lành bắt đầu nảy sinh trong anh, rồi cái nhất thời đang tập trung lái xe, tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh chẳng kịp trả lời, người kia đã nói “Thẩm Thiên, không ổn rồi, cô giáo vừa gọi cho bố, Tư Duyệt bị bắt đi rồi!” Thì ra người gọi mới nãy là bố vợ.

“Bố, bình tĩnh đã, bố nói cái gì cơ ạ?” Thẩm Thiên như nghe chưa được những lời vừa rồi liền thờ ơ hỏi lại.

“Duyệt… Duyệt, nhỏ Duyệt.. Bị mất tích rồi!”

“Bố nói cái gì?” Thẩm Thiên nghe vậy liền lập tức giật bắn người.

Mới nãy, anh còn cứ nghĩ bỗng dưng mình bị cái tật gì thôi chứ mọi người đang cớ, làm gì có chuyện gì được chứ?

Bất chợt, anh lại nghĩ tới lời nói của Lệ Quyên. Lời cô ấy nói, có lẽ chính là sự thật.

Chẳng cần suy nghĩ, anh đã nghi ngờ thì phải làm cho ra lẽ, bấm một dãy số, gọi ngay tới cho Hàn Chí Quân xác định tình hình của Hàn Tư Nhiên.

“Hàn Chí Quân, nói ngay lập tức cho tôi, con gái ông đang ở đâu?”

Hàn Chí Quân nghe được giọng điệu giận dữ của Thẩm Thiên bất ngờ, liên tục nói ra chiếc sự thật “Cậu… Cậu… Cậu Thẩm, con gái, con gái tôi sáng nay mới bay sang Âu Dực Quốc a?”

“Chết tiệt, con mẹ nó, con gái tôi có làm sao tôi để lệnh tra tấn cả nhà họ Hàn, khiến các người sống không bằng chết.”

Nói rồi, Thẩm Thiên lập tức lái xe vèo vèo đến sân bay, trên được đi còn gọi cho Bạch Tiên Sinh và Mạn Lâm.

“Mạn Lâm, lệnh cho toàn bộ chi nhánh Devil’s Law ở Ám Châu và Âu Dực Quốc truy lùng tung tích của Hàn Tư Nhiên và con gái tôi, phong tỏa toàn bộ sân bay của hai Quốc gia này cho tôi.”

“À không, Điều động toàn bộ nhân lực của Devil’s law ở khắp mọi nơi, phong tỏa toàn bộ sân bay nơi đó cho tôi.. Phải tìm bằng được Hàn Tư Nhiên và con gái tôi.”

“Bạch Tiên Sinh, cậu hack vào hệ thống camera, liên lạc với đội tình báo Devil’s Law truy lùng họ trên mọi con đường đi.”

Hai người bạch Tiên Sinh và Mạn Lâm nghe được thì ngây người. Họ không biết rốt cuộc có chuyện gì mà còn khiến cho Thẩm Tân Trưởng của họ nóng ruột đến như vậy, còn huy động toàn bộ nhánh Devil’s Law.

Từ trước tới nay, làm gì có chuyện huy động nhiều như vậy chứ?

Nhưng, khi họ nghe được từ truy lùng Hàn Tư Nhiên và con gái của Thẩm Thiên, họ cũng đã đủ hiểu rồi! Có thể thấy Thẩm Thiên đang vô dùng nóng ruột đến mức độ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK