• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy nhiên, nay là một ngày lễ nên họ buộc phải đứng xếp hàng mà mua vé.

Vốn Thẩm Thiên có thể sử dụng quyền lực mà mình có để trực tiếp đi vào vì đây là địa bàn của anh nhưng anh không muốn để con tiếp xúc với quyền lực của mình quá lớn mà bị ảnh hưởng tới sự phát triển của trẻ.

Họ đã đứng đợi ở đây rất lâu, cũng khoảng nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đến lượt mình.

Đường còn dài kinh khủng khiếp.

Phía sau anh cũng có đến trăm người đang xếp hàng đấy chứ đùa.

Nhìn con ở đằng kia vốn muốn vào sở thú chơi mà đợi lâu như thế có lẽ cũng đã thấm mệt cả rồi, có lẽ chí muốn vào chơi cũng nản rồi chăng? Bây giờ anh vừa hay đã nghĩ đến sử dụng quyền lực của bản thân.

Trong đầu anh vừa nảy ra một ý nghĩ, anh đèo bòng bao nhiêu năm chẳng phải muốn để vợ con được tốt hơn, không phải chịu thiệt đấy sao? Chẳng phải anh nỗ lực đơn giản là vì để con đi chơi mọi nơi mà không phải xếp hàng mua vé hay sao, cái suy nghĩ không để con tiếp xúc với quyền lực quá sớm của anh hồ đồ thật đấy!

Anh ngay lập tức rời hàng, rút điện thoại ra bấm một dãy số rồi yêu cầu đầu dây bên kia tiếp ứng 3 vé đi vào sở thú rồi đến bên con.

“Hai mẹ con còn muốn vào sở thú chứ?” Thẩm Thiên nói.

“Duyệt Duyệt muốn vào cơ, mà đợi lâu thế bố?” Duyệt Duyệt ngồi trên lòng mẹ ở ghế đá bên đường nũng nịu nói.

“Được rồi, đợi thêm vài phút chúng ta liền có vé đi vào. Bố cũng thấy lâu nên nhờ người mua rồi!” Thẩm Thiên vừa nói xong lời này.

Một gia đình 3 người vừa hay đi đến “Đám dân đen kia, cút ra cho chúng tao ngồi.

Người đàn ông bụng bia đi đầu, phía sau ông ta có một người phụ nữ xinh đẹp. Hạ Tử Tinh ỏ vẻ nhận ra người phụ nữ ấy, đó chẳng phải là Hoa Hậu Thân Thiện của năm nay hay sao chứ? Bên cạnh cô ta còn có một cậu con trai na ná tuổi của Tư Duyệt cũng hống hách không kém.

Theo sau họ còn có đôi ba tên vệ sĩ Tân Thiên Cảnh cương giả.

“Vì sao tôi phải nhường ghế cho ông? Tử tế thì cho con trai anh ngồi cạnh vợ con tôi, không thì cút đi.”

“Mày dám nói với tao như vậy sao chứ?” Người đàn ông thấy Thẩm Thiên nói vậy liền nổi đóa, chỉ thẳng tay vào mặt Thẩm Thiên mà quát lớn. Thu hút được rất nhiều sự chú ý của mọi người a.

“Có chuyện gì vậy?”

“Bên kia có đánh nhau sao?”

“Sự lộn xộn gì vậy chứ?”

“Mau gọi cảnh sát đi?”

“Bên kia có một đồng chí của Devil’s Law, mau đi tìm anh ta.”

 

 

Thẩm Thiên nhíu mày, không phải vì mấy người đó đang bàn tán về mình. Cũng không vì người đàn ông quát lớn thu hút sự chú ý.

Cơ bản là do tên đàn ông phì bụng này lại dám chĩa ngón tay, chỉ thẳng vào mặt anh.

Với tư cách là người đại diện của Devil’s Law, anh không cho phép điều này xảy ra.

“Xoẹt” một cái, Thẩm Thiên chỉ đưa một ngón trỏ tay lên vẽ một đường tròn nhỏ đối diện ngón tay của tên béo. Ấy thế mà tên béo đã bị rơi mất một ngón tay.

Phần xương đầu ngón tay còn trơ ra, trông thật kinh dị.

Tên béo quá đau đớn mà ôm lấy cái tay vừa rồi, gào lên “Mẹ thằng chó, mày biết tao là ai không hả?”

Hai tên cao thủ Tân Thiên Cảnh cũng ngỡ ngàng trước động tác nhanh lẹ của Thẩm Thiên nhưng 2S họ liền hoàng hồn, thủ sẵn thế đững “Oắt con, mày có biết mày vừa dây vào ai không hả?” Một lão nói.

“Không quan tâm” Thẩm Thiên nói.

Tên béo loạng choạng được vợ đỡ dậy. Hạ Tư Duyệt và hai đứa trẻ của hai nhà thì sợ kinh khủng khiếp.

Riêng bé Tư Duyệt, đầu óc bé rất nhanh nhạy. Từ khi đến trụ sở, làm quen với những người trông thật giàu có như vậy, nhiều người kính trọng gọi mình là công chúa điện hạ như vậy. Cô đã biết cô có lai lịch không tầm thường, bố cô càng có lai lịch không tầm thường. Từ giờ trở đi, trong quá trình cô trưởng thành sẽ không giống bao bạn nhỏ khác. Chắc chắn sẽ có một ngày thấy máu mà thôi.

Cô đã lường trước và cố gắng để xem nhiều bộ phim kinh dị trong ngày hôm qua để tập làm quen. Cũng như trang bị cho mình một số kiến thức sình tồn vào hoàn cảnh khó.

Thẩm Thiên ngày hôm cũng đã nhìn thấy sự tiến bộ con gái khi anh nhìn thấy con xem những bộ phim con ghét nhất, kinh sợ nhất vào ngày hôm qua. Anh biết, con đã dần thích ứng với thân phận của mình nhưng anh vẫn hối hận khi để con biết quá sớm.

Lỡ rồi thì thôi vậy, anh sẽ để con trai nghiệm với thân phận này từ những thứ đơn giản nhất.

Vậy nên, hôm nay anh cũng như đã thấy được sự tiến triển nữa của bé. Khi bình thường, thấy một người có một ngón tay bị rơi xuống còn nhìn thấy cả xương, cả máu thịt thì những bé gái khác sẽ kinh động mà hét lên, thậm chí còn để lại nỗi ám ảnh, di chứng lâu dài. Tư Duyệt hôm nay chỉ nhất thời co rúm người lại sát bên mẹ trong khoảng chớp mắt là đã hồi phục được tình trạng tâm lý.

Bỏ qua sự tiến bộ của Tư Duyệt, tại đây chúng ta chỉ thấy cái nhất thời hai lão gì không nhận thấy được phản hồi của Thẩm Thiên vò họ không đủ tư cách để biết đến tu vi thực sự của Thẩm Thiên mà hai lão ra quyền đầu tiên.

Chiếc quyền đánh móc chéo về phần eo của Thẩm Thiên, bình thường thì đây sẽ là điểm chí mạng nhưng với cao thủ như Thẩm Thiên thì chuyện né tránh này chỉ như ăn cái ánh dù cho lão già kia có tốc độ ra quyền ngang với một siêu xe chạy đường thẳng.

“Rùa bò” Thẩm Thiên chế nhạo lão rồi bắt lấy đôi tay lão đang lơ lửng giữa không trung.

Hất một cái, một vài động tác nhỏ nhẹ, lão ta đã bị Thẩm Thiên quật lộn nhào ngã xuống đất “Chó má, bây dám nói tốc độ của Tân Thiên Cảnh là rùa bò ư? Đừng tưởng có chút võ mà mạnh mồm. Quyền vừa nãy ta còn chẳng dùng đến ba phần thực lực chủ yếu là để cảnh cáo cậu. Giờ thì cậu chọc giân tôi rồi đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK