• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, được rồi Xuân Lan. Em mau dừng lại đi, làm con nhỏ sợ bây giờ!” Người chồng hết mực khuyên can mà ngăn không lại người phụ nữ điên rồ này “Nó không phải con anh, anh lo làm cái gì? Nó là con tôi cơ mà?” Người phụ nữ nói.

“Em…” Người đàn ông hổ thẹn quay đi, nhìn con trai rưng rưng nước mắt, sợ hãi đứng nhìn người mẹ điên rồ của mình. Anh đau lòng lắm.

ANh thương đứa trẻ này, thương người phụ nữ ấy, bởi vậy mà chịu đựng rất nhiều. Còn vợ anh, lại chỉ cho rằng anh cũng vì tiền mà lấy bà ta.

Anh thương xót, ôm lấy con trai rồi che đi cảnh tượng mà anh nghĩ sẽ để lại ấn tượng sâu nặng với con trai.

Người phụ nữ sinh đẹp bế con vừa lên tiếng cũng có chút hoảng sợ, người phụ nữ điên rồ nhất thời vung lớn, hét về phía hai mẹ con họ “Tôi không hề già”

Làm cho đứa bé đang ngủ trong vòng tay mẹ hoảng sợ mà khóc ầm lên. Người chồng, người bố của cặp mẹ con này vừa đỗ xe xong, đi đến ngưỡng cửa liền nghe được tiếng khóc quen thuộc của con. Hốt hoảng chạy vào, liền thấy vợ mình ôm chặt lấy con, vẻ mặt đầy sợ hãi nhìn người phụ nữ điên trước mắt đang bổ nhào tới.

Anh ta bất giác thể hiện khả năng của một người chồng, người cha có trách nhiệm. Anh ta lao tới, một tay ôm lấy vợ và con trai vào lòng, tay còn lại một tát đánh người phụ nữ điên rồ tên Xuân Lan ấy ngã nhào ra đất.

Mọi người mới nãy còn hốt hoảng, sợ hãi thấy người đàn ông từ đâu lao ra liền bình tĩnh lại. Người phụ nữ điên rồ không nguôi, lúc này bà ta đã lên cơn thì nào có ai ngăn cản lại được? Bà ta vơ được cái gì liền ném cái ấy, không mấy ai dám lại gần. Bất chợt bà ta vớ được một bình thủy tinh dùng để cắm hoa đặt trên bàn ném lung tung. Ném trúng đầu Tư Duyệt đang e ngại núp sau Tư Nam.

Đầu bé bắt đầu chảy đầy máu tươi, cô bé sợ hãi lúc này mới phản ứng kịp. Vì quá đau mà khóc òa lên.

Thẩm Thiên đã đỗ xe ở trước cổng trường của bé nãy giờ. Chỉ vì đợi con rời khỏi trường mà không chú ý tới quán bên cạnh đang xảy ra xô xát. Thính giác nhanh nhạy của một thủ lĩnh, anh nhanh chóng nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Bản thân Hạ Tử Tinh nãy giờ cứ cảm thấy nóng trong lồng ngực, Thẩm Thiên lại liên tục chớp mặt. Thiết nghĩ lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc gần đây nhất thời muốn đi kiểm tra.

Thật may người đàn ông kia là bác sĩ giỏi ở bệnh viện thành phố mà đã tạm sơ cứu cho Tư Duyệt.

Cũng may Tư Nam phản ứng nhanh nhạy, lại đứng trước Tư Duyệt mà đã đỡ được không ít tổn thương dành cho cô bé.

Mọi người liên tục hỏi han, hô hoán gọi cảnh sát, có người thì đi chuẩn bị xe để đưa Tư Duyệt và Tư Nam đến bệnh viện.

Lúc này Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh nghe thấy tiếng khóc, liền chạy tới bên.

Nhìn thấy con gái đang màu me be bét nằm ở trên ghế sofa trong quán, Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh giật mình hốt hoảng liền chạy tới bên con gái.

Hạ Tử Tinh lo lắng hỏi han con “Sao thế con? Sao lại thành ra thế này?” Hạ Tử Tinh nói.

“M… Mẹ ơi mẹ…” Thẩm Tư Duyệt mếu máo ôm lấy cổ mẹ nói không nên lời.

Tuy nói tâm lý bé đã đủ mạnh nhưng đối với chuyện xảy ra với chính bản thân mình, Tư Duyệt tạm vẫn chưa thể chấp nhận được.

Hạ Tử Tinh vẫn vội ôm lấy con gái an ủi tâm lý bé nhỏ của cô.

“Anh là bố của cô bé ấy chứ? Thay mặt vợ tôi, thành thật xin lỗi anh vì chuyện xảy ra ngày hôm nay!” Người chồng của Xuân Lan nói.

“Xin lỗi? Là anh làm vậy với con gái tôi?” Thẩm Thiên nãy giờ âm trầm đứng cạnh nhìn con gái mà xót hết cả lòng.

Bỗng chốc lại nghe được lời xin lỗi từ người khác, thiết nghĩ đây là thủ phạm liền muốn đấm cho hắn một trận lắm rồi!

“Thưa không phải, là vợ tôi lúc phát bệnh đã làm.” Người đàn ông ủ rũ nói.

“Phát bệnh? Anh nói bệnh gì cơ? Có bệnh mà không ở nhà hút cháo đi cút ra đường làm cái gì? Để gây hại cho xã hội à?” Thẩm Thiên lớn tiếng nói.

“Thưa anh, xin anh chú ý lời nói.”

“Tôi chú ý lời nói? Vậy bảo vợ anh chú ý hành động của mình một chút đi.”

“Anh chú ý mà chữa trị cho vợ anh thật tốt đi”

“Bố cái thứ đàn bà thần kinh còn ra đường làm loạn!” Thẩm Thiên quát người đàn ông rồi quay sang nhìn người phụ nữ bị mấy người qua đường giữ chặt lại. bà ta âm ỉ nãy giờ, nói không thành tiếng “Bà thích âm ỉ không? Tôi cắt lưỡi bà bây giờ?” Thẩm Thiên nói.

“Thưa anh, tôi rất hiểu tâm trạng của anh lúc này. Những hy vọng anh chú ý lời nói. Người phụ nữ ấy cũng bị bệnh. Có gì để sau giải quyết, tâm trạng mấy đứa trẻ vẫn còn rất hoang mang hoảng sợ. Với cương vị là một bác sĩ, tôi hi vọng anh có thể bình tĩnh một chút để đảm bảo sự an toàn về tâm lý của trẻ!” Người chồng mới nãy của người phụ nữ ôm con, đứng ra lên tiếng.

Nhận thấy bản thân quả thực quá đáng sợ, làm cho trẻ nhỏ sợ hãi Thẩm Thiên liền thôi.

“Mấy đứa nhỏ? Ở đâu vậy?”

Họ, người lớn xung quanh né toàn bộ ra. Để lộ mấy đứa trẻ con đang mặt mày ám ảnh đứng núp đằng sau. Thấy con trai của bạn thân cũng bị thương, Thẩm Thiên liền bất ngờ hỏi “Khang Nam? Sao cháu lại ở đây?”

“Cháu với Tư Duyệt và 1 bạn nữa đến đây đợi cô chú ạ!” Khang Nam nói.

“Làm gì mà để bị thương thế kia?”

“Cháu… Lúc đấy Duyệt Duyệt đứng sau cháu ạ!”

“Hmm… Chú hiểu rồi, có làm sao không? Bạn học đi cùng có bị thương không?”

“Dạ cháu không sao, bạn học Lê chỉ bị hoảng sợ thôi!”

“Thôi được rồi, để chú gọi điện cho đồ điên Khang Vũ ” Bấy giờ, Thẩm Thiên chỉ lỡ miệng nói ra cách gọi quen thuộc của mình với Khang Vũ mà thôi.

Ấy vậy mà chính câu nói này đã khiến cho Khang Vũ có nghi ngờ, dò hỏi “Chú quen thân với bố cháu lắm ạ?”

Thẩm Thiên đang dò tìm số điện thoại, không màng nghe Khang Nam nói, Bất giác trả lời “Ừ, anh em chí ‘xương’ mà!”

Dường như, Khang Nam đã thêm phần nghi hoặc đối với bố của mình và người bố của bạn này. Thẩm Thiên cũng như vừa chợt nhận ra mình đã nói điều gì đó sai lầm “À không, cũng không hẳn là thân lắm! Hồi hội khỏe phù đổng của các cháu ấy, để tiện liên lạc trao đổi về hai đứa bây, chú đã xin số điện thoại của bố cháu ấy mà!” Thẩm Thiên nói một cách luống cuống, tuy lý do khá thuyết phục đối với 1 đứa trẻ bình thường, nhưng với Khang Nam, Khang Nam từ nhỏ đã thông minh vượt trội, từ lâu đã nghi ngờ về bố của mình bởi sự nhạy bén đặc biệt của mình. Đối với Khang Nam lúc này, Thẩm Thiên lừa làm sao được với cậu nhóc này chứ.

Lúc hai người họ bắt tay nhau ở trước cửa lớp học, cậu đã nhạy bén nhận ra bàn tay của họ đang cố siết chặt đối phương như thể thăm dò gì đó. Tựa kiểu tình địch lâu ngày gặp lại nên đã chú ý tới họ. Quả nhiên suốt thời gian diễn ra hội khỏe, họ không hề nói với nhau nửa lời nào.

Vốn bình thường, hai nhà họ cũng tính là thân thiết. Hai người phụ nữ trưởng thành trong gia là bạn thân với nhau, 2 đứa trẻ sinh cùng năm và chơi với nhau từ nhỏ. Vốn là 2 người đàn ông, hai người họ tính ra nên nói với nhau vài câu xem như quen biết ấy chứ.

Hôm đấy họ không nói với nhau câu nào, xin số làm sao?

“A! Thấy rồi, số điện thoại của bố cháu đây rồi!” Thẩm Thiên nói.

Anh bấm máy gọi cho đầu dây bên kia “Gọi cái gì?” Khang Vũ, bố của Khang Nam đáp từ đầu dây bên kia.”

“Xin chào, bố của cháu Khang Nam đấy hả? Tôi là bố của Tư Duyệt đây mà!”

Thấy Thẩm Thiên nói lời kỳ lạ, Khang Vũ không hiểu liền hỏi lại “Sao hôm nay chú ăn nói lịch sự thế?”

“Vâng, đúng rồi! Cháu Khang Nam bị thương ở quán ăn gần trường. Anh đến đón cháu giúp tôi được chứ?”

“Bị thương? Chú em đánh nó đấy à?”

“Đâu? Không hề nhé! Nhưng cũng gần giống như vậy!”_”Hay để bù lại, nhà anh ở đâu? Tôi đưa cháu đến tận nhà nhé?”

“Ở quán ăn nào thế? Quán ăn “Ông Heo” hả?” Khang Vũ lạnh nhạt đáp.

“Ơ? Hình như đúng rồi!”

“Đây, đến rồi đây.”

Quả nhiên, Khang Vũ nói vừa xong lời này liền đã bước chân vào tiệm.

Chủ tiệm đang chỉ tay nói nhỏ nhân viên làm việc lau dọn đống bầy nhầy vừa rồi. Thấy Khang Vũ đi vào liền chào hỏi một câu, Khang Vũ cũng cúi nhẹ đầu chào hỏi lại “Chào Bác ạ!”

Mọi người xem kịch bấy giờ dường như cũng đã tản ra hết rồi! Bé Lê Khả Khả sợ quá liền chạy về trường cạnh bố, chưa kịp ăn gì mà đã gặp phải dramas rồi, tội thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK