• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chớp mắt cũng đã được một tuần trôi qua.

Ở trên một hòn đảo rộng lớn và xa xôi lúc này, có hàng ngàn hàng vạn binh sĩ đang  luyện tập gay gắt. Có vẻ, huấn luyện viên của họ rất gay gắt.

Người thì luyện võ, người tập chạy, người nhảy cóc, họ huấn luyện thôi mà mặc đồng phục nghiêm trang chỉnh tề. Người ngoài không biết, còn tưởng đây là quân đội ấy chứ.

“Mấy đứa phải nhớ, nhớ kỹ, nhớ mãi rằng, sức mạnh là cuộc sống, có sức mạnh là có tiếng nói, có tiền tài danh vọng, có sức khỏe vô địch. Mà dùng chính thứ sức mạnh ấy để bảo vệ mọi người sẽ được mọi người yêu quý.”

“Một điều trân quý hơn nữa, các bạn đang ở Devil’s Law, nơi đào tạo những con quỷ mồ côi. Tuy nhiên, đây, là nhà của các bạn, mỗi một người già ở đây là trưởng bối của bạn, những người đồng trang lứa chính là anh chị em của bạn, hãy ra sức để bảo vệ họ!”

“Biết chưa?”

Vị huấn luyện viên đứng trước mặt lũ trẻ với giọng dõng dạc oai phong, hùng hồn tiếng nói mà hô lên!

Đám trẻ rất biết vâng lời, họ liền hô dõng dạc một tiếng lớn “Rõ”

Tiếng lớn ấy lớn lắm, đến độ mấy vị sư huynh đang tập cách đó không xa cười ha ha với sự nghiêm túc của tụi trẻ ấy!

“haha, xem lũ oắt kia nghiêm túc chưa kìa!”

“Hừ, không có tiền đồ!” Một bé trai trong đội khoảng 8 tuổi thấy các anh đùa giỡn như vậy liền hừ lạnh, cảm thấy thật khó chịu.

Tiếng nói này, đã bị các đàn anh nghe thấy liền lôi đàn em ra hỏi tội “Thằng nhóc này, em nói cái gì cơ?” Một đàn anh trong đám đó nói.

“Em nói… Mấy anh, Không.Có.Tiền.Đồ” Cậu bé ấy dù đã bị xếch áo lên nói rồi nhưng với chiếc ánh mắt kiên định hét lớn vào mặt đàn anh.

“Oắt này, dở rồi, dở rồi, phản mất rồi! Chú nhìn anh chỗ nào không có tiền đồ?” Đàn anh nói.

“Tập luyện còn không chịu nghiêm túc thì võ công có thể luyện tới đâu? Có chút tiến bộ nào chứ?” Oắt con đó nói.

“Nào, hai cái đứa này, bớt dở chứng đi, nhóc Hạo nói cũng đúng lắm đấy, năm xưa tân thủ lĩnh của chúng ta tập luyện nghiêm túc lắm đấy!” Một vị huấn luyện viên tầm tuổi trung niên tiến lên giải vậy.

“Tân thủ lĩnh? Tân thủ lĩnh là ai ạ?” Chàng trai bé nhỏ tên là Hạo vừa rồi, nghe đến mấy từ tân thủ lĩnh, vô cùng tò mò liền hỏi.

“Tân Thủ Lĩnh là người có quyền lực tối cao nhất Devl’s Law, ngài ấy rất trọng tình cảm, võ công thâm hậu khó đoán khó dò, có thể nói là mạnh nhất Devl’s Law, một mình cậu cấy có thể đánh hạ một phần ba Devil’s Law của chúng ta. Chiến tích của cậu ấy vô cùng lừng lẫy, riêng năm vừa rồi, chỉ trong thời gian ngắn mà cậu ấy một mình có thể đánh bại nước của các cháu, giải cứu các cháu khỏi ách thống trị Quân Chủ – Nô Lệ của Độc Vương Vô Tự.” Vị huấn luyện viên ấy vui vẻ cẵn kẽ về vị Tân Thủ Lĩnh ấy cho lũ trẻ nghe, nhìn ánh mắt và nụ cười trên môi của vị ấy, đủ để thấy vị huấn luyện viên này tự hào thế nào về vị tân thủ lĩnh ấy.

“Wow, cháu muốn trở thành tân thủ lĩnh! Muốn trở nên giống như ngài ấy a~” Lũ trẻ vô cùng hào hứng khi nghe vị huấn luyện viên kể chuyện.

Có vẻ như, họ phải lỡ mất một buổi tập hôm nay rồi!

“Xem ra, tụi tân binh này rất thích Thẩm Thiên nhỉ” Một chiếc giọng nữ trẻ tuổi tươi cười nói.

“Trong những đứa nhóc này, có vẻ như sẽ chọn ra được một lứa thiên tài đấy! Có nên mời tân trưởng về để khích động tinh thần của tụi nhỏ không nhỉ?” Lại một chiếc bóng lưng già trẻ tuổi đang nhâm nhi tách trà đứng ở lầu thượng cao nhất, hài lòng nhìn xuống lũ trẻ này.

“Cựu trưởng, nghe nói tân trưởng đang ở cạnh vợ và con gái, gọi ngài ấy về lúc này,, ngài ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!” Cô gái kia lại nói.

“Ấy dà, thằng nhóc này có con gái rồi cơ à, ta cũng muốn gặp mặt nhỏ ghê! Điện về cho tên đần thúi đấy đi,cứ nói ta muốn gặp con dâu và cháu nội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK