• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chuông điện thoại lúc này bất chợt đổ vang, làm xóa tan đi những hồi ức không đẹp đẽ ấy.

Hàn Tư Nhiên cũng đứng dậy, lau đi vài giọt nước mắt lăn tăn trên má khi vừa nghĩ tới chuyện cô định nhốt một đứa trẻ ở nơi này nhiều năm.

“Alo?” Hàn Tư Nhiên nghe máy.

“Hàn.Tư.Nhiên. Nói cho ta biết, bây giờ con đang ở nơi đâu?” Hàn Chí Quân lúc này đã sốt ruột lắm rồi, tim gan phèo phổi của ông có thể nổ tung bất cứ lúc nào ấy chứ!

“Bố? Con vẫn đang ở bên Âu Dực Quốc rà soát địa hình đấy chứ?” Hàn Tư Nhiên cười một cái rồi tự nhiên trả lời.

“Rà soát địa hình? Con chắc chứ?” Hàn Chí Quân nghi hoặc hỏi.

“Vâng?” Hàn Tư Nhiên trả lời.

“Haizz, con đừng có làm chuyện gì dại dột, Thẩm công tử vừa mới gọi cho bố đấy!” Hàn Chí Quân nói.

Khi nghe nói Thẩm Thiên vừa mới gọi cho bố, cô ta hốt hoảng hỏi lại “Cái gì cơ?” Hàn Tư Nhiên giật thót.

Nghe được giọng điệu này của con gái, Hàn Chí Quân đã chắc chắn con gái đang làm chuyện gì rồi, dù không biết rõ nhưng ông ta biết, con gái mình quả nhiên đã động tới con gái của Thẩm Thiên.

“Hàn Tư Nhiên… Không phải là thật đấy chứ?” Hàn Chí Quân sốt ruột hỏi lại.

“Con…”

“NÓI !!!” Vì quá bất ngờ, Hàn Chí Quân quát một tiếng lớn rồi ho khụ khụ…

“Đúng đấy, chẳng phải năm đó, người theo đuổi ba cũng làm hệt như những gì con làm hay sao chứ?”

“Ngay tại nơi ấy, làm những việc ấy, vì mục đích ấy…!”

“Con chỉ đang làm lại những gì con đã từng phải chịu thôi, bố à!”

Hàn Tư Nhiên trợn mắt lên nói rồi tắt điện thoại, cũng bởi vì cô sốt ruột.

Cô biết, một cao thủ như Thẩm Thiên nào có chuyện không có thế lực? Nào có chuyện không thể tìm được cô, nhưng ai ngờ nó lại xảy ra sớm quá như vậy? Thôi thì biết rồi, cô đành  phải âm thầm chuyển địa điểm…

Giờ đây, ở trong phòng riêng của Hàn Chí Quân, Hàn Chí Quân thật sợ hãi. Nhà ông ta vừa mới bước lên vị trí Vương Tộc không bao lâu, giờ đây lại chỉ vì việc cá nhân của con gái lại đứng ở bên bờ vực bị diệt vong.

Cũng một phần, ông lo lắng lắm…

Ông lo lắng con gái sẽ bị Thẩm Thiên diệt trừ, nhưng trong đầu ông liền nghĩ ra một biện pháp.

Ông rút máy điện thoại ra, bấm gọi một dãy số “Cậu Thẩm, tôi biết… Tôi biết con gái tôi và con gái cậu, đang ở đâu rồi!”

“Nhưng… Nhưng cậu có thể… Tha cho nó?” Hàn Chí Quân e dè nói.

“Việc tha cho Hàn Tư Nhiên đổi lấy vị trí của con gái tôi?”

Hàn Chí Quân gật đầu kia lịa “Đúng… Đúng vậy a”

“Vậy thì ông im đi!” Thẩm Thiên cười mỉa mai rồi lạnh lùng nói.

Anh ta xuất phát cũng được 2 – 3 tiếng, thời gian này đủ để một cao thủ võ thuật bay tới Âu Dực Quốc.

Anh đang cầm trên tay tấm lệnh bài của Devil’s Law, vừa bay qua chỗ lính tuần biên, đang tiến vào khu vực hẻo lánh của Âu Dực Quốc rồi, chỉ cần anh hội họp với đám người bên Devil’s Law nữa là mọi chuyện sẽ được giải quyết.

“Họ ở căn nhà hoang ngoại ô của Trấn Tam Phong, căn nhà đó ở khe giữa Tam Sơn Diệc Uyên.” Hàn Chí Quân nóng vội hét lên một tiếng rồi lo lắng cúp máy.

Giờ đây, ông ta chỉ hy vọng Thẩm Thiên tới nhanh một chút để cô bé kia không xảy ra chuyện gì rồi ông sẽ đàm phán với chiếc nỗi khổ của Hàn Tư Nhiên, như vậy là có chút hy vọng cứu lấy con gái. Còn Hàn Gia? Xem như ông ta mặc kệ rồi, có lẽ ông ta tính bồi thường toàn bộ tài sản của Hàn Gia để đổi lấy mạng của con gái và tộc nhân nhưng ông ta nào biết? Số tài sản ông coi như báu vật ấy, trong mắt Thẩm Thiên chỉ như một hạt cát chốn sa mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK