• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“À, cũng không có chuyện gì! Chỉ là tôi cảm thấy… Mình không xứng đáng với vị trí của hiện tại, nói chính xác hơn thì tôi không xứng với Thẩm Thiên”

Hạ Tử Tinh nói.

“Có thể tâm sự với tôi đôi lời chứ?” Bích Lam nói.

“Tôi cũng không biết nữa, chỉ là tôi cảm thấy mình không xứng với Thẩm Thiên.”

“Anh ấy vì tôi mà trai qua bao nhiêu chuyện phiền toái như vậy mà hàng bao nhiêu năm trời vẫn nhớ đến tôi, mọi thứ anh ấy đánh đổi lấy lại chỉ vì tôi.”

“Trong khi tôi lại chưa từng làm điều gì cho anh ấy!”

“Thậm chí, còn không thể cho anh ấy chút tình yêu nào mà anh ấy muốn.”

Hạ Tử Tinh nặng lòng để nói ra những lời này, bởi cô giờ đây đã nhận ra những việc trước đây mình làm cho Thẩm Thiên đã là rất ban phước cho anh ấy rồi mà hiện tại so với những việc mà anh ấy làm cho cô, là cả một bầu trời không đếm xuể.

“Hì, cứ ngỡ là chuyện gì! Hóa ra là chuyện này. Gì mà không thể trao cho anh ta tình yêu cơ chứ? Chẳng phải cô đang làm rất tốt với cương vị là một người vợ đấy sao?” Bích Lam nói.

“Nhưng cái thứ anh ấy cần, có lẽ không phải là một người vợ mà là một người cực kỳ yêu thương mình…” Hạ Tử Tinh bất chợt lại nói hết ra từ tận trong đáy lòng của mình những lời như vây.

“Một người yêu thương mình thật lòng sao? Chẳng phải anh ta có đấy sao? Một người đặt cảm xúc của anh ta trên hết, đặt điều anh ta muốn làm lên trên hết, luôn ủng hộ mọi ý kiến mà anh ấy muốn. Luôn làm mọi chuyện mà anh ta yêu cầu đấy sao? Nhưng rồi có được anh ta đáp lại tình cảm hay không chứ?” Bích Lam nghe lời lòng của Hạ Tử Tinh, đặc biệt là vế cuối liền bi thương tự bản thân lẩm bẩm một mình trông đáng thương thật đấy!

“Bích Lam, Bích Lam… Cô, không sao chứ?”

“A, xin lỗi! Tôi không sao.” Bích Lam lúc này mới hoàn hồn, nhận ra mới nãy mình đã nói ra những lời lẽ thế nào liền ngượng ngùng thôi không nói.

Hạ Tử Tinh cũng nhận thấy cô gái này cần nghỉ ngơi, cần ở một mình liền nói tạm biệt rồi trở về phòng.

Cô còn chưa bước ra khỏi cửa đã bị tiếng nói của Bích Lam làm cho đứng hình.

Nghe rồi cô cũng chỉ quay lại nói hai tiếng cảm ơn rồi đi về phòng.

Nằm trên giường, cô cứ mãi nhớ đến lời nói của Bích Lam a. Lúc ấy, cô ta gọi tên cô và nói “Cô có chắc mình không yêu Thẩm Thiên? Hãy thử suy nghĩ lại vì có những chuyện cô không thể suy tiếng lòng của mình được đâu!”

“Mình… Có yêu Thẩm Thiên không?” Hạ Tử Tinh nằm sấp người ôm lấy chiếc gối, khuôn mặt nóng bừng tự lẩm bẩm rồi chẳng mấy chốc mà cô chìm vào giấc ngủ vì trà hoa hồng của Bích Lam có tác dụng đưa người vào cơn mê.

Bên phía Thẩm Thiên lúc này, tại phòng làm việc của anh.

Anh ngồi trước bàn làm việc của mình, đứng đối diện anh còn có đôi năm người ăn mặc kỳ quái.

“Điều tra kỹ chưa?” Thẩm Thiên lạnh lùng nói.

“Thưa thủ lĩnh, chúng ta đã tra ra, bên cạnh ngài BH – Devil quả nhiên có nội gián nên mọi kế hoạch do ngài ấy vạch ra mới bị Diên Tam Quốc tìm được cách phá bỏ a.” Người đàn ông có mái tóc màu trắng, kỳ lạ thay trên người anh ta có vài đốm đen nhỏ, sau lưng anh ta lại có vài màu chỗ lổm chổm màu vàng

Anh ta là quỷ báo mang mã số A – 153 năm nay chỉ mới 15 tuổi nhưng được đặc cách trở thành thành viên số năm, nhỏ tuổi nhất trong ngũ quỷ làm việc âm thầm dưới trướng của Thẩm Thiên. Rất ít người biết được sự tồn tại của ngũ quỷ, huống chi là thành viên của ngũ quỷ. Ngày thường, anh ta sẽ được che tính năng nhận dạng của mình đi bằng một ma thuật cổ đại do pháp sư trực hệ làm và hoạt động như một thành viên bình thường trong Devil’s Law.

“Nội gián sao? Cậu đi đi, theo dõi xem ông ấy gần đây có gặp ai đặc biệt hay thường đi cạnh ai không.”

Thẩm Thiên phất tay ra lệnh, thoát cái cậu người báo ấy đã lao vọt ra ngoài cửa sổ rồi vụt mất vào hư không.

“Người bướm, cô dạo này không có nhiệm vụ gì. Chỉ cần âm thầm luôn đi cạnh công chúa và phu thân thôi vì ngày mai họ về nước rồi!” Thẩm Thiên thở dài một hơi ngay sau khi người báo vừa đi liền vừa xem sách tiếp rồi vừa nói với cô gái có body quyến rũ mặc bộ đồ bó sát người, trên tay còn với eo còn được liên kết bởi một màng lưới, cánh của cô ta?

“Thưa thủ lĩnh, ngài không về cùng với phu nhân ư?” Người bướm tò mò hỏi.

“Devil’s Law bao nhiêu năm thành lập, giờ đây đã xuất hiện nội gián. Tôi làm sao có thể về được? Cô cứ bảo vệ tốt cho phu nhân là được rồi!”

“Ở Tân Hải, Bạch Tiên Sinh và Mạn Lâm cũng ở đó, triệu họ về giúp tôi.”

“Lần này, Devil’s Law có lẽ sẽ có một trận chiến ảnh hưởng tới tồn vong đấy!”

Nói rồi, bốn quỷ còn lại ở trong phòng cũng được lệnh của của Thẩm Thiên trong sự tò mò vô đối với câu nói vừa rồi của Thẩm Thiên.

Trưa ngày hôm sau, Thẩm Thiên đưa con gái và vợ ra ngoài phố chơi.

Trụ sở của Devil’s Law rộng lớn được xây dựng như một thành phố ở trên một hòn đảo và xung quanh hòn đảo ấy được bao bọc bởi thép hình thành một tường thành vững chắc,

Để đi ra ngoài bằng đường bộ, chỉ có đúng một cánh cửa rộng ở hướng đông nam của trụ sở. Thường sẽ có một vài người bán hàng được Devil’s Law cấp quyền cho phép đi vào trong đây bán hàng ăn cho lính.

Mà con đường để nối liền trụ sở với đất liền lại là một cây cầu lớn, từ trụ sở mà đi xe phải mất 30’ mới đến.

Cũng may mà Thẩm Thiên có trên tay một con xe được Quang Chính Minh nhà họ Quang ở Ám Châu hợp tác với Devil’s Law cải tiến và đã có thành quả đầu tiên nên tốc độ siêu Việt cùng với khả năng lái xe vượt trội của Thẩm Thiên đã đẩy tăng tốc độ của xe đến cực hạn. Chỉ mất đúng 18’ là tiến vào phố a.

Đi lượn thêm đôi vòng, Thẩm Thiên đưa vợ và con gái dừng chân trước một sở thú có quy mô lớn nhất thành phố.

“Oa, bố ơi! Sở thú này thật đẹp quá!” Thẩm Tư Duyệt vừa được bố cho xuống xe liền nhảy cẫng lên đòi kéo tay bố mẹ đi vào sở thú.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK