• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tử Tinh nhớ ra chuyện tối hôm qua, từ trong giấc mộng đỏ mặt ngồi bật dậy.

Thẩm Thiên đã dậy từ rất lâu vì y tá đến kiểm tra bệnh nhân, sau khi kiểm tra đã qua anh liền đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đầy bụng suy nghĩ.

Thấy động, Thẩm Thiên quay ngoắt lại đã thấy vợ ngủ dậy.

Hạ Tử Tinh khuôn mặt chỉ đỏ nhưng cũng không nói gì về chuyện tối qua “Anh dậy từ bao giờ thế? Mới tỉnh lại thì nên nghỉ ngơi nhiều đi.”

“Anh vừa mới dậy, anh là chí cao võ thuật, cơ thể rất tốt, chỉ mấy vết thương nhỏ này thì không là gì với anh.” Thẩm Thiên hùng hồn khẳng định.

“Vâng, chí cao võ thuật, vết thương nhỏ không vấn đề, thế mà mất tích đến hơn một tháng, khi tôi nhận được của anh thì anh đã lại hôn mê đến gần một tháng rồi đấy!” Hạ Tử Tinh nói.

“Em nói sao? Anh đã hôn mê mấy tháng liền rồi ư?” Thẩm Thiên ngạc nhiên nói.

Thấy vợ không nói gì, anh liền khẳng định rằng mình đã hôn mê rất lâu.

Lúc này đầu anh thoáng đau, dường như đã nhớ ra gì đó.

Sau khi anh bị nhiễm cổ trùng vào người liền đau đớn bộc phát, dường như lực lượng rất lớn khiến thân thể anh không chịu được liền ngã xuống dòng sông đang chảy xiết, ngăn cách giữa hai tỉnh. Anh trôi nổi giữa dòng sông, khi anh tỉnh lại liền rất mệt mỏi, chỉ nhìn thấy bản thân đang ở một cái con suối nào ấy. Anh cố gắng đi tới một căn nhà gần đó, trong nhà chỉ có một người lớn và một đứa trẻ nhỏ, họ thấy anh chi chít vết thương vẫn còn rỉ máu liền rất hoảng sợ, cố hết sức đưa anh đến bệnh viện. Y tá bệnh viện kiểm tra anh liền thấy trong ví có mấy tấm thẻ tín dụng, một cái điện thoại, một số giấy tờ tùy thân và một ít tiền lẻ.

Dựa vào bức ảnh của con gái và vợ, mặt sau liền có số điện thoại của Hạ Tử Tinh nên y tá đã

“Điện thoại, điện thoại của anh đâu rồi?” Thẩm Thiên lúc này mới nhớ ra cái chuyện từ nãy tới giờ mình định nói mà quên mất.

“Điện thoại anh bị hỏng rồi, anh cần điện thoại để gọi cho ai thì cứ dùng tạm điện thoại của em đi. Lát bố vào em sẽ nhờ bố mua điện thoại cho anh.”

“Còn giấy tớ với tiền của anh em gởi về nhà để bố cất hộ rồi, nếu anh muốn giữ thì để em điện về lấy cho anh.” Hạ Tử Tinh nói.

“Thôi, tạm chưa cần. Em cho anh mượn cái điện thoại, anh gọi cho người này nào.” Thẩm Thiên nói.

Nghe chồng cần, Hạ Tử Tinh cũng không chần chừ đưa điện thoại qua. Thẩm Thiên vội lắm mà ngờ điện thoại của Hạ Tử Tinh có mật khẩu “Mật khẩu là gì thế?”

“1707” Hạ Tử Tinh đáp.

Thẩm Thiên liến thoắng nhập vào, quả đúng nhưng anh nhận ra điểm sai liền hỏi “Ủa? Em sinh ngày 12 tháng 8 mà sao lại để 1707 thế?”

“Sinh nhật Duyệt Duyệt” Hạ Tử Tinh vừa chuẩn bị bánh cho bữa sáng vừa đáp.

Thẩm Thiên cũng thôi không nói, anh bấm nhanh một dãy số điện thoại của nước ngoài và sử dụng Tiếng Anh để nói chuyện.

“Xin chào, tôi là thư ký của ngài tiến sĩ Winston bệnh viện nghiên cứu sinh trùng PR-Hospital”

“Xin chào, tôi là SaTan. Tân thủ lĩnh tối cao Devil’s Law”

“Với cương vị là cấp trên, tôi yêu cầu tiến sĩ Winston nội trong ngày hôm sau liền có mặt tại bệnh viện trung tâm thành phố Tân Hải, thuộc tỉnh Giang Bình Ám Châu.”

“Vâng, tôi sẽ truyền lời tới ngài tiến sĩ ngay sau khi xác nhận số điện thoại, vị trí và thân phận của quý ngài. Xin chào và hẹn gặp lại!”

Chỉ một đoạn hội thoại ngắn như vậy liền biết Thẩm Thiên muốn làm gì.

Một loại cổ trùng nguy hiểm vẫn đang ẩn nấp sâu trong thân thể anh, là một người mang trọng trách tối cao anh liền phải luôn ở trong trạng thái sức khỏe tốt nhất. Tuy từ lúc anh tỉnh lại đến nay thì cổ trùng vẫn chưa gây hại gì đến nhưng biết đâu lúc đang lâm nguy thì anh lại bộc phát cổ trùng, điều này sẽ đưa anh vào bước đường cùng, đưa Devil’s Law vào trạng thái rồng không đầu mà sinh tồn.

Hơn nữa, Devil’s Law còn đang gây chiến với một Quốc Gia hiểm ác có đầy thần bí, thậm chí đã cài được nội gián vào trong tổ chức chặt chẽ này mà mối nguy ấy tìm ra hay chưa anh còn không biết chứ đừng nói là sức khỏe của người đứng đầu đang bị đe dọa.

Anh vừa dừng cuộc gọi, không biết vì sao cũng đã bấm ra dãy số định gọi rồi mà mãi chần chừ chưa gọi.

Cũng bởi sự chần chừ ấy mà anh nhận ra hôm nay là ngày 1707.

“Ơ? Hôm nay không phải ngày sinh nhật của Duyệt ư?” Thẩm Thiên ngạc nhiên quay sang hỏi Hạ Tử Tinh.

“Ừm, đúng rồi. Anh ngủ lâu đến thế mà ngày sinh nhật của con lại biết đường dậy, may cho anh đấy!”

“Mấy năm trời Duyệt không được đón sinh nhật cùng anh, mấy nay lại đến sinh nhật nhỏ mà mỗi lần vào đây thăm bố, nó sợ đến sinh nhật năm nay của con, lại đón sinh nhật với bố mà bố nằm hôn mê trên giường đấy.” Hạ Tử Tinh ánh mắt hơi cụp xuống, có vẻ hơi buồn rầu nói.

“Vậy để người bố hôn mê này đón sinh nhật đi.” Thẩm Thiên đăm chiêu nói khiến Hạ Tử Tinh cũng rất ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK