• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng nhờ các trưởng lão kịp tới, Thẩm Nguyên được hộ pháp chạy ra, họ thì thầm bên tai nói anh chạy ra ngoài bến cảng mà thoát ra ngoài dòng suối ấy, tìm đến một điểm căn cứ hộ vệ khác để nhận được sự bảo vệ.

Thẩm Nguyên cũng nghe lời, một mực chạy ra ngoài bến cảng. Trên đường đi, anh va phải Thu Nghi đang cố lết đến Trương Gia liền không nói lời nào, bế cô theo.

Anh đưa cô lên thuyền đầu tiên, vừa tháo dây thuyền định chạy ra ngoài liền thấy có một tên áo đen đuổi gần kịp mình.

Thẩm Nguyên quyết đoán, tháo thuyền ra dùng khí tức của mình mà đẩy thuyền đi ra xa, trên đó chỉ có một mình Thu Nghi đứng đơ chờ chồng.

Thẩm Nguyên ở lại chặn hậu, dẫu sao thì anh cũng đã được coi như trưởng thành, thực lực bị phong ấn cũng đã mở ra gần hết, cảnh giới bây giờ đã là Độ Kiếp Cảnh.

Dù có là Độ Kiếp Cảnh đi chăng nữa nhưng anh đánh không lại mười mấy chiêu của tên áo đen liền bị hắn một kiếm xuyên tim, moi ra quả tim vừa còn đang đập trước sự chứng kiến của Thu Nghi ở gần bên kia bờ.

Tên này vốn còn phải giết chết cả Thu Nghi thì mới hết chuyện nhưng anh ta cũng là lính mới, sát tâm chắc vẫn chưa nhiều liền nhắm mắt làm ngơ quay đi.

Thu Nghi bên này đứng trên thuyền, trơ mắt nhìn cả ngôi làng, một vùng lãnh thổ cô đã từng sinh sống bị diệt vong, khói lửa ngập trời, xác của chồng cô vẫn đứng vững ở đó, miệng cười thật tươi nhưng tim không còn.

Cô ngậm ngùi, dừng ngay bộ dáng khóc lóc thảm thương này, cô sợ lắm rồi.

Mãi cũng đã tới bờ, cô một mực chạy, chạy rất nhanh vào thành phố. Không lâu sau anh cũng đã chạy vào được thành phố, đúng một góc vườn nhỏ của một nhà.

Thấy có người, cô liền kêu cứu hai tiếng rồi ngất đi.

Nhà đã cứu cô đây, chính là bố mẹ ruột của Hàn Tư Đồ sau này.

Không lâu sau đó, Thu Nghi sinh ra một bé trai và đặt tên là… Thẩm Thiên.

Cô an yên sống cùng con trai, không bị huyết thù hóa trí, cô chỉ mong con trai an ổn một đời sống qua ngày, không mong con trai báo thù cho cả làng cả cha của nó.

Khung cảnh dừng lại ở bóng lưng gầy yếu của Thu Nghi, cô đang đứng trầm tư nhìn con trai và Hàn Tư Đồ cùng với Khang Nam đang chơi đá bóng.

Thẩm Thiên từ trong mơ tỉnh dậy trong bệnh viện của thành phố Tân Hải.

Hạ Tử Tinh nhìn thấy Thẩm Thiên tỉnh dậy liền vui mừng đứng dậy, cô sung sướng nói “Anh tỉnh rồi!”

Thẩm Thiên vừa mới tỉnh lại, còn di chứng của các vết thương nên nhận thức còn khá mơ hồ, vừa mở mắt ra anh liền thấy trạng thái nhợt nhạt của vợ, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng giường như đã khóc trong khoảng thời gian rất lâu. Nhìn thấy anh mở mắt ra hoàn toàn, cái nụ cười chờ mong của cô không còn nữa, thay vào đó là chiếc nụ cười sung sướng đến tột cùng hai má cô đỏ hồng hạnh phúc.

“Em, em sao thế?” Thẩm Thiên vừa mở mắt ra, anh đã vội hỏi.

“Em? Em làm sao?” Hạ Tử Tinh nghe vậy thì tò mò hỏi, cô cũng ngẩn ra điều lạ, lấy hai cái tay lau đi hai dòng nước mắt tủi thân trên má. “Em không sao,…!” Hạ Tử Tinh vừa dụi mắt vừa nói.

“À, để… Để em gọi bác sĩ đang trực ca đêm đã nào…” Hạ Tử Tinh vừa nói, vừa vội quay ra ngoài nói.

Thẩm Thiên chẳng để cô đi, kéo tay cô lại rồi ôm cô vào lòng mình.

Tai Hạ Tử Tinh áp sát ngực Thẩm Thiên, nơi vị trí tim ấy cô nghe rõ tiếng đạp thình thịch.

“Không cần, anh ổn cả.” Thẩm Thiên khuôn má đỏ hồng như quả cà chua, ngượng ngùng nói.

“Nh… Cứ phải kiểm tra cho chắc đã chứ!?” Hạ Tử Tinh vỗ nhẹ vào cánh tay Thẩm Thiên rồi đứng dậy.

Nhìn thấy đôi mắt đẹp của vợ thật mệt mỏi, anh đoán chắc đã nhiều hôm vợ không được ngủ, anh xót lắm.

Vợ anh vốn được đặt tên là Hạ Tử Tinh bởi đôi mắt xinh lung linh từ khi còn nhỏ, nó rất đẹp và tuyệt vời khiến cho bố cô đã đặt tên cô như vậy ngay từ khi đón lấy cô từ tay bác sĩ.

“Trước tiên, đi ngủ đã.” Thẩm Thiên cầm tay vợ, kéo lại gần mình rồi chạm nhẹ vùng da mặt quanh mắt, dịu dàng nói.

“Không, anh buồn ngủ hả? Vậy anh cứ ngủ đ…”

“Anh muốn ngủ cùng em.” Thẩm Thiên ngừng nghe vợ lải nhải, anh thật muốn để vợ ngủ đi, anh không thể nhìn cái trạng thái trông thật nhợt nhạt này nữa rồi.

Nói được lời này, hẳn anh cũng không ngờ tới, hẳn phải dũng cảm lắm bởi nói xong mà anh cứng miệng, má đã đỏ nay lại đỏ thêm trông thật chẳng giống người bệnh vừa tỉnh lại chút nào.

Hạ Tử Tinh nghe vậy cũng không nói thêm được lời nào, hai má cô cũng đỏ lắm.

Thấy vợ không nói gì, Thẩm Thiên chủ động kéo vợ lên giường, cẩn thận chia sẻ chăn cho cô. Anh ôm cô vào lòng nhưng thật không thể ngủ được.

Hạ Tử Tinh cũng bất ngờ lắm, không chỉ bất ngờ mà cô còn ngượng nữa nhưng vẫn chẳng nói gì. Âm thầm cười mỉm, nhắm chặt hai mặt, dùi đầu vào bờ vai đáng để tin tưởng này rồi chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK