• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiên vừa bừng tỉnh. Não bộ bắt đầu thống kê lại ký ức trong trí óc, nhớ lại hoàn toàn giấc mơ ấy… Và nhớ cả, thân phận của đôi uyên ương bạc mệnh kia?

“!?” Trần Dương Kiệt nghe thế thì bất giác quay sang.

Một quyền đấm vào eo của Thẩm Thiên, nói:

“Thằng này làm bố giật cả mình.”

“Suýt, súyt! Kh.. Không phải!” Thẩm Thiên ôm eo nói.

“Hẳn là cậu đã thừa kế được một phần kí ức của vị đó nhỉ?” Trương Tiểu Đào yêu kiều đưa tay lên miệng cười mỉm một cái rồi nói.

“Xin mới cô giải thích tiếp.” Trần Dương Kiệt tuy có bực mình nhưng lại nghiêm túc quay sang, thỉnh giáo.

“Sau khi có được một chút kí ức được thừa hưởng từ “cha” hoặc “mẹ” Thiên Tử ấy, chúng ta sẽ tự mò tới được một nơi gọi là “Hộ vệ Bất Tử Tộc” – Trương Đào.

“Như Trương Gia sao? Ngoài Trương Gia còn nơi khác nữa sao?” Thẩm Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Điều đó là tất nhên, vì năm đó những người được chọn không chỉ có thành viên của Trương Gia. Còn có Tuệ Gia, Vạn Gia, Độc Cô Gia, Đoan Gia…”

“Họ liền cũng trở thành hộ vệ Bất Tử Tộc chúng ta.” Trương Tiểu Đào nói.

“Vậy.. Vậy tại sao lại… Trong giấc mơ về cha. Lão gia chủ nói chỉ có ông nội của tôi, Trương Tự được dùng thủ pháp đặc biệt để…” Thẩm Thiên bật nhiên phản kháng.

“Haha, Trương Tự nói với lão ta như vậy cũng không có nghĩa là như vậy đâu nhé! Bất Tử Tộc đâu thể tiết lộ toàn bộ bí mật cho người ngoài được?”

“Điều lão ta biết chỉ là một phần nhỏ trong rất nhiều phần nhỏ mà thôi!”

“Nói tiếp, sau khi tìm đến gia tộc hộ vệ. Họ sẽ tế cậu lên mười phần mộ tổ có chứa một phần lễ vật của các Bất Tử Tộc chân chính. Cậu sẽ được truyền không tới Bất Tử Tinh. Trên Bất Tử Tinh có mười hòn đảo nhỏ đều gọi chung là bất Tử Đảo. Mỗi đảo có trách nhiệm bảo vệ phần mộ của một vị Bất Tử Tộc… Chân chính!” Trương Tử Đào nói.

“Nói chung quy lại thì… Nơi đây không phải Địa Cầu ư?” Trần Dương Kiệt hỏi.

Cười một cách nhẹ nhàng và bí hiểm, Trương Tiểu Đào cất lên hai chứ làm những người trầm tĩnh nhất Devil’s Law cũng phải sửng sốt.

“Không phải.” Trương Tiểu Đào nói vô cùng rõng rạc.

Nói rõng rạc sợ như họ không nghe thấy câu trả lời này. Nhưng câu trả lời này quá đỗi khiến họ phải suy ngẫm và chẳng thế chấp nhận. Cả một không gian yên tĩnh bao trùm lấy căn nhà nhỏ bé.

“Các vị không còn điều gì muốn hỏi ư?” Trương Tiểu Đào cất tiếng hỏi một câu.

“Sao cô lại nhiệt tình giúp chúng tôi như vậy?” Thẩm Thiên nghiêm nghị hỏi.

“Tất nhiên là vì… Các người cũng là một người trong số mỗi chúng ta. À, vị Trần Tiên Sinh này thì không phải nhỉ?” Trương Tiểu Đào nói.

“Tôi cũng không biết, nhưng hẳn là không.” Trần Dương Kiệt trả lời.

“Tôi hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác tương liên từ ngài, có lẽ không phải rồi. Điều này hơi khó ăn đây!” Trương Tiểu Đào nói rồi trầm ngâm suy nghĩ.

“Xin hỏi… Không phải Bất Tử Tộc, thì những người bình thường đặt chân trên đảo này sẽ thế nào?” Thẩm Thiên hỏi.

“Để tôi hỏi Đảo Chủ xem thế nào nhé! Vì từ trước tới nay chưa từng có ngoại lệ nào như này a.”

Thôi được rồi, ba người nghỉ ngơi nhé! Chiếc giường ngủ của tôi kéo ra thì cũng đủ cả nằm đấy.”

“Tôi sẽ đén chỗ già làng* hỏi thế nào” Trương Tiểu Đào nói.

*Già làng ở đây là đảo chủ

“Đã tối rồi, hay cô nghỉ trước rồi hãy đi?” Trần Dương Kiệt đứng lên nói.

“Không cần a, tôi sẽ đến nhà già làng ngủ một đêm a.” Trương Tiểu Đào hơi bất ngờ với lời đề nghị này nhưng rồi vẫn cười mỉm một cách vui tươi rồi nói.

Trần Dương Kiệt bỗng nhận ra lời đề nghị có chút không đúng, cả ba người họ đều nhìn nhau cười xấu hổ một cái rồi tiễn đi Trương Tiểu Đào.

“Haizz… “Trần Dương Kiệt vừa tiễn đi Trương Tiểu Đào, quay người lại thở dài một hơi. Vận mệnh ông đang chỉ mong chờ vào chuyến đi này của Trương Tiểu Đào, lên voi xuống chó đều nhờ cả vào cô ấy.

Ông ấy là một cường giả trên Dộ Kiếp Cảnh, người nắm giữ quân quyền Devil’s Law nhưng ở đây ông chẳng là cái thá già cả. Ở nơi này, ông cảm giác mình hoàn toàn không có đủ chiến lực. Ngay Trương Tiểu Đào ở gần đây thôi, cũng là thực lực sánh ngang với ông. Ban đầu ông cứ nghĩ mình sánh ngang với Trương tiểu Đào, con trai mình có thực lực không kém là bao nhiêu ở đây. Phần thắng nắm chắc ở trong tay. Nhưng vừa rồi, ở chợ… Hầu như tất cả mọi người đều có thực lực sánh ngang với ông, đa số ít hơn một chút và có loáng thoáng vài người còn hơn một chút. Vị cường giả được gọi là đảo chủ kia không biết còn mạnh đến thế nào nữa. Bi ai a!

“Ủa gì vậy?” Ông vừa mở mắt ra liền thấy một bộ dáng hóng hớt, hai con mắt sáng long lanh như nhìn thấy châu báu của tên nhóc Hạo.

“Ở đây có ba người, Thiên ca ca không phải là người chị Trương nói, người lại càng không phải. Vậy ai? Là con.” Nhóc Hạo hớn hở phân tích rồi nói.

‘Cái quái gì?” Trần Dương Kiệt đảo mắt nhìn thắng nhóc này cứ loay hoay chạy vòng quanh mình nói.

“Con… Bất Tử Tộc a?” Nhóc Hạo cười ha ha nói.

[…] – Trần Dương Kiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK