• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thiên nhếch mép nói.

“Ngươi nói cái gì? Ảo tưởng, hahaha!”_Tên béo cười lớn.

“Thẩm Thiên?” Một giọng nói lạ từ xa bước tới, nói.

Người này không ai khác mà chính là Mạn Lâm, bạn của Thẩm Thiên có quỷ danh là Devil, 25 tuổi về cùng với Thẩm Thiên và Bạch Tiên Sinh.

Nhìn thấy Mạn Lâm, Thẩm Thiên quay sang chào hỏi “Cậu qua đây làm gì?”

“À, em thay mặt hội tới dự hội khỏe phù đổng của trường học tư này củ yếu là để xem có mầm giống tốt nào không ấy mà, dù sao thì đây cũng là sản nghiệp dưới trướng của tổ chức do mấy lão đầu ở chi nhánh này gầy dựng nên, mấy lão đó nói họ tập trung cho tuyển thần đồng võ thuật thôi, em đang chán nên đi coi thử với lão này!”

“Thẩm tân trưởng!” Trương Vỹ Tuệ ôm quyền chào hỏi.

“Không cần!” Thẩm Thiên khách sáo nói.

“Hừ, rốt cuộc các người đang diễn trò gì vậy hả? Thẩm tân trưởng, à phải rồi, con bé này họ Thẩm chắc tên kia cũng họ Thẩm nhỉ!” Hàn Phi Nhiên nói với giọng điệu xếch mé đầy khinh thường.

“Con bé xấc láo này từ đâu đến vậy? Đúng là vô giáo dục mà!”

Trương Vỹ Tuệ vừa nói xong, từ xa chạy tới một hai ngời đang vô cùng hấp tấp “Ôi trời, Trương Lão, sao không nói để tôi tiếp sớm từ xa? Biết có cấp trên đến tôi đã dậy sớm hơn rồi!”

Ông ta vừa chạy đến, dáng vẻ hồi hộp hấp tấp thở hồng hộc nói.

“Đờ mờ, ông già này cũng thật là… Chạy hồng hộc chi vậy?!”ajTruongw Vỹ Tuệ nói.

“Đờ mờ cái khỉ nhà ông ấy, thế đại nhân vật kia đâu rồi hả?”

Ông lão ngó qua ngó lại rồi hỏi. Trương Vỹ Tuệ hết nói nổi với người bạn già này, thở dài một cái hơi mệt mỏi cạn lời “Bên cạnh ông kia kìa!”

Bấy giờ, ông già đó mới nhìn sang Thẩm Thiên và Mạn Lâm. “À, xin chào hai vị, tôi là Lạc Dương, hiệu trưởng trường học tư này, là sản nghiệp do 4 lão chúng tôi gầy dựng lên trực thuộc dưới trướng Devil’s Law.”

Vì Devil’s Law không quan tâm lắm đến sản nghiệp hay không tập trung phát triển sản nghiệp nào nên Thẩm Thiên cũng không mấy để ý tới.

Sở dĩ nói là sản nghiệp họ gầy dựng lên trực thuộc dưới trướng Devil’s Law cũng gần như là vì lý do này.

Các chi nhánh hoàn toàn có thể tự do phát triển sản nghiệp, thích mở tiệm bánh, mở cửa hàng quần áo, hay là mở công ty tập đoàn gì thì tùy họ, họ thích mở thì mở, không mở thì thôi.

Toàn bộ những sản nghiệp này đều là tài sản sở hữu của Devil’s Law nhưng đều do hội trưởng chi nhánh quản lí, họ thu nhập được bao nhiêu, nộp lên bao nhiêu tổ chúc cũng chẳng hề quan tâm hay có phá sản hay gì tổ chức cũng maccwj kệ, điều tổ chức không thể mặc kệ chính là sự sống chết của thành viên làm trong sản nghiệp, chính vì luật đơn giản này mà đã thu phục biết bao nhiêu người đều muốn làm việc dưới trướng Devil’s Law, họ cũng đều tự nguyện dâng lên rất nhiều tài vật, thu nhập, cũng bởi vậy mà tài sản của Devil’s Law rất nhiều, chiếm tới 2/3 của cả thế giới.

Chính vì sự giàu có, sự bao che thành viên vậy, cũng bởi cái tinh thần đoàn kết, không màng tiền tài chỉ màng anh em, cũng vì điều lệ qua 18 tuổi, toàn bộ thành viên, cán bộ đều được hoạt động tự do, không cần hỏi ý kiến cấp trên này mà không ai dám chọc vào bất cứ người nào của Devli’s Law, vì một khi chọc vào họ, chỉ cần họ biết là sẽ có họa lớn ngập đầu.

“Nói nhỏ nghe này, vị đang bế trẻ đó họ Thẩm”_ Trương Vỹ Tuệ ghé tai nói nhỏ, lão già nghe.

Sau khi nghe vậy, lão già đó giật thót tim lên, vì cũng là một thành viên của Devil’s Law nên cậu ta biết họ Thẩm có ý nghĩa gì.

“Hai người, thì thầm to nhỏ cái gì?”_ Thẩm Thiên trầm mặc, lạnh lùng nói sau khi thấy lão gì kia quay sang nhìn mình rồi lại to nhỏ với Trương Vỹ Tuệ, quá đỗi bất lịch sự.

“À không, thưa tân trưởng. Tôi chỉ là quen thói cũ mà quên mất lễ nghi, mong tân trưởng trách tội.” Lạc Dương khép nép, nghiêng người về phía trướng 90’ và nói chuyện cung kính.

“Thôi khỏi đi.” Thẩm Thiên đang gây tranh với bố con họ Hàn kia nên lười để ý hai người này, quay sang bên hai bố con kia nói tiếp.

“Mới nãy, ngươi cười cái gì?” Thẩm Thiên sắc chuyển lạnh lùng, giọng điệu đe dọa nói với ba người nhà họ Hàn.

Tên béo kia biết ông hội trưởng máu mặt cỡ nào, đến cả chủ gia tộc mà ông ta coi là trời ấy cũng phải nể mặt ông ta. Ấy vậy mà giờ ông ta lại cúi đầu nhận lỗi với người đàn ông kia, ông ta cũng chẳng phải ngốc hết thuộc chữa, cũng biết kgoong nên dây vào Thẩm Thiên liền lấy một bước lùi làm mười bước tiến, biết thuận đà đẩy thế mà cúi đầu nhận lỗi với Thẩm Thiên “ Xin lỗi vì mới nãy đã gây khó dễ cho cậu.”

Ông ta vừa cúi đầu vừa phải đẩy đầu con gái xuống xin lỗi cùng mình. Tuy không muốn những Hàn Phi Nhiên buộc phải làm vậy.

“Cút đi cho khuất mắt tôi!” Anh đag bận làm phụ huynh, không tiện làm côn đồ bèn bỏ qua tạm thời cho hắn ta muốn từ từ tính sổ liền đuổi hắn cút.

Riêng con gái hắn, Hàn Phi Nhiên vẫn được ở lại để tham gia hội khỏe vì cô ta là học sinh của trường nên được hiệu trưởng nói đỡ đôi ba câu.

Tuy là ở lại trường nhưng cú sốc vừa rồi quá lớn, quá mất mặt nên cô đang trốn ở một góc đợi đến khi khai mạc mới bắt đầu lộ diện.

Mọi chuyện ở cổng trường cũng được kết thúc êm đẹp, ai làm việc nấy như Thẩm Thiên thì đưa con gái và vợ đi dạo căng tin trong trường. Mạn Lâm thì cùng với Lạc Dương và Trương Vỹ Tuệ đi chuẩn bị cho hội khỏe.

Vì lúc gọi Tư Duyệt dậy, Hạ Tử Tinh đã nói sai lệch giờ giấc để Tư Duyệt mau chóng dậy nên hiện giờ vẫn còn khá sớm, xảy ra chuyện rqacws rối vừa rồi thì giờ cũng mới có 6h30’, Thẩm Thiên đưa hai mẹ con đi mua quà lưu niệm trong trường, giờ anh đang đưa cô bé tới lớp học tập chung.

“Duyệt Duyệt, Tử Tinh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK