• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bụp” Người đàn ông tên Hồng Kỳ mang sức mạnh của nhân cảnh tầng

hai ấy đã bay xa 5m.

Cô bé Tư Duyệt lúc này cũng cảm thấy khoái khoái con mắt.

Từ nhỏ, không hiểu sao có một lần tivi chiếu chương trình

đánh võ, kể từ đó cô cảm thấy võ đạo là một đường múa khí phách, cô bắt đầu hăng say võ thuật. Tuy cả nhà nói võ đạo chỉ như nhưng động tác thô lỗ nhưng cô

lại cảm thấy nó vô cùng đẹp, đẹp đến nỗi chẳng thể rời mắt.

Cô cứ luôn nghĩ cả nhà ai ai đều không ham mê võ đạo cho lắm

nhưng vì sao cô lại cảm thấy ham mê không ngừng lại càng tang theo thời gian. Bây giờ, cô cũng đã nhận ra rằng… Bố mình là một cao thủ thì mình ham mê chẳng

có gì là chuyện lạ thế gian cả!

“Ôi, bố, bố làm sao đá xa thế bố? Con đá chỉ khiến cho đối thủ

lùi lại có 1 – 2 mét là nhiều rồi kìa à!” Tư Duyệt ngay khi thấy đường múa liền ngưỡng mộ bố mình không ngớt, ngời ngợi tung lời khen!”

“Tiểu công chúa à, điều này lão phu cũng có thể làm được

nhé!” Trương Vỹ Tuệ khoan khoái tiếp lời.

“Cũng chỉ là một nhân cảnh lưỡng tầng nhỏ nhoi lại cư nhiên

xúc phạm đến Tân Trưởng, thật không biết hắn lấy dũng khí từ đâu.” Sauk hi tiếp lời của Tư Duyệt, Trương Vỹ Tuệ hừ lạnh nói với đám người Thượng Quan Diễm

Dương, đồng thời bộc phát khí thế của cao thủ Tân Thiên Cảnh khiến Thượng Quan Diễm Dương cùng với những người đi theo hắn sợ xanh cả mặt.

“À mà lũ người nhà họ Hàn đâu không biết, mời chúng ta đến

đây lại cư nhiên để chúng ta vướng vào đám rắc rối, lộn xộn này ư?” Trương Vỹ Tuệ sau khi nhin thấy đám người Thượng Quan Diễm Dương sợ lắm rồi liền thu lại

khí thế.

“Thẩm, ngài Thẩm! Cậu đến rồi a” Từ xa, Hàn Chí Quân hấp tấp kéo cả mấy chủ nhánh tiến đến chào hỏi Thẩm Thiên.

Đến cả mấy người đại diện cho Thập gia Đô Thành cũng cùng

nhau kéo theo sau.

“Thì ra cậu là cậu Thẩm trong truyền thuyết sao? Đúng là trăm

nghe không bằng một thấy nhỉ!” Hứa Chí Dương, người thừa kế nhà họ Hứa – Thập Đại gia tộc.

“Ôi , đây là cô công chúa bé nhỏ của cậu sao chứ?! Đáng yêu

như tôi ngày nhỏ vậy!” Phạm Ngọc Hà, người vợ thứ năm của chủ gia Phạm – Thập đại gia tộc.

“Phạm Ngọc Hà, bà so sánh cô bé đáng yêu như này với bà đúng

là không biết nên giấu mặt mũi vào đâu nữa nhỉ!” Thiết Chánh – Em trai ruột của chủ gia tộc họ Thiết – Thập đại gia tộc.

“Bố ơi, họ đang nói gì vậy ạ?!” Thẩm Tư Duyệt nghe không hiểu

lời của họ liền quay sang hỏi bố mình.

“Bố không biết!” Nói rồi Thẩm Thiên dảo bước đi vào đại sảnh.

Để lại những đại diện kia đứng chém gió, nịnh bợ.

“Cậu Thẩm, xin chào!” Thẩm Thiên vừa mới bước vào đại sảnh, lại

có một giọng nói quen thuộc tiến bước tới chào hỏi.

Người đang cầm trên li rượu đỏ, mặc bộ trang phục vest lịch

lãm chính là Quang Chính Minh, hiện đã là người thừa kế trẻ tuổi nhất nhà họ Quang, một trong thập gia đô thành.

“Thì ra là ông chủ Quang, ông nhận được điện thoại từ chỗ

chúng tôi rồi chứ?!” Thẩm Thiên nhìn thấy Quang Chính Minh liền lịch sự hản, vui vẻ nói chuyện.

“Bố ơi, con đi chơi nha?!”_Tư Duyệt vui vẻ chạy xuống nói.

Lúc này, 4 người Bạch Tiên Sinh, Trương Vỹ Tuệ cùng với Thẩm

Thiên và Tư Duyệt đã hoàn toàn toàn tách nhau ra.

Sau khi tách khỏi Tư Duyệt, Thẩm Thiên tiếp tục trò chuyên với

Quang Chính Minh.

“Tất nhiên rồi, tôi rất vui mừng khi được hợp tác với ông chủ

Thẩm”_Quang Chính Minh.

“Anh cứ nói quá rồi, tôi thật ra cũng không biết kinh doanh

đâu, đều là họ làm hết, haha!” _Thẩm Thiên nói.

“Vậy cô bé xinh xắn vừa rồi là con gái của cậu Thẩm đây sao?”_Quang

Chính Minh hướng mắt theo cô bé vừa chạy đi mới nãy.

“Tất nhiên rồi, con bé là con gái của tôi!”_Thẩm Thiên.

“Có lẽ cô bé hạnh phúc lắm khi có một người cha nuông chiều

mình như vậy?!”__Quang Chính Minh.

“Haha, anh nói lời này làm tôi thấy hổ thẹn với con bé quá!”

“Tôi chỉ mới biết mình có một cô con gái bé nhỏ vào ngày hôm

qua thôi!”_Thẩm Thiên.

“Sao lại vậy chứ?! Tôi thấy hai người thân nhau lắm kia mà?”_Quang

Chính Minh.

“Tại vì nó giống tôi thôi, haha!”_Thẩm Thiên.

“Haizz, tôi cũng có một đứa con gái lớn hơn con gái cậu ba tuổi,

mới hồi đi tham gia giải đấu võ thuật ở Đô Thành kìa, con bé đáng lẽ sẽ vào vòng sâu hơn nhưng lại gặp phải một đối thủ bé tuổi hơn mình nhưng sự linh hoạt,

sức dẻo dai và khả năng khống chế khí thế của con bé ấy đã khiến con gái tôi, người lôn tràn đầy tự tin lại thất bại trong sự… mà thôi, chẳng nói nữa nhé!”

Quang Chính Minh vừa nói, vừa to vẻ bi thương.

“Lách cách” “Lách cách”

“Aaaa”

Tiếng thủy tinh đổ vỡ, tiếng kêu của trẻ con đã khiến mọi người

trong bữa tiệc chú ý tới.

Thẩm Thiên cũng nhận ra tiếng này, rõ rang là tiếng của con

gái anh nên cả hai người Quang Chính Minh và Thẩm Thiên liền chạy tới để xem thử.

Thấy bố tới, Tư Duyệt nhói đâu đứng dậy, gọi bố “Bố ơi, bố

ơi!”

“Ơi, có chuyện gì thế con? Chân có đau không?”

Thẩm Thiên nhìn mà thấy xót con gái của mình với chiếc đầu gối

đầy máu me do ngã vào thủy tinh, quần áo thì lộn xộn ướt nhẹp, đây chính là do nước ép hoa quả, bánh trái cây dính vào người. Thấy con gái dưng dưng nước mắt,

Thẩm Thiên lo lắng khoác áo lên cho con rồi hỏi han.

“Khóc? Khóc cái gì? Ngáng đường tôi, tôi chưa đánh cho cô đến

mẹ nhận không ra là may cho cô lắm rồi đấy!” Một cậu bé khoảng chừng 4 tuổi, ăn mặc sang trọng hống hách nói chuyện.

Chẳng cần biết người này là ai, không cần biết là ai có lỗi

trước nhưng Thẩm Thiên chỉ nghe lọt sáu chứ ‘đánh cho mẹ nhận không ra’, anh liền nổi giận đùng đùng bộc lộ khí thế võ thuật của mình.

Chiếc khí thế vượt trên cả cao thủ Tân Thiên này, mọi người đều

cảm thấy vô cùng rõ ràng, những người đứng ở xa, đứng ngoài sân cũng cảm nhận được. Những vệ sĩ do nhà họ Hàn mới tới cũng không khỏi lo lắng chạy vào coi thử.

Cậu bé ăn mặc sang trọng ấy cũng sợ hãi trước ánh mắt đáng sợ

như con mãnh hổ nhìn chằm chằm này.

“Con… Con ơi, sao thế con?” Từ xa, ngừi phụ nữ tên Phạm Ngọc

Hà chạy tới.

“Thẩm Thiên, có chuyện gì thế?!” Cảm thấy khí tức quen thuộc,

Bạch Tiên Sinh cũng chạy tới coi thử xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Khi nhìn thấy cơ thể nhuốm máu của Tư Duyệt Bạch Tiên Sinh

không khhoir ngạc nhiên cũng không định ngăn cản Thẩm thiên nữa.

“Tư Duyêt, lại đây bố nuôi đưa con đi phòng y tế nào!”

Bạch Tiên Sinh nhẹ nhàng ôm lấy Tư Duyệt vào lòng, Tư Duyệt

cũng hiểu ý liền ngoan ngoãn đi theo Bạch Tiên Sinh.

“Ôi trời đất ơi, cậu Thẩm, ai lại chọc vào cậu thế?!”_Hàn Chí Quân sợ hãi hỏi, ông cứ ngỡ rằng người nhà mình đã chọc vào tên quái vật Thẩm Thiên này nên vô cùng lo lắng, dù sao thì trước đó cũng có người đã chọc vào cậu

nên ông không hỏi lo lắng và sợ hãi.

“Nhà họ Phạm à?”

“Các người tuyệt chủng được rồi!”

Tuyệt chủng? Ý nói của Thẩm Thiên vừa có ý đe dọa với người

nhà họ Phạm, vừa có ý mỉa mai người nhà họ. Vì chỉ có xúc sinh, động vật khi bị diệt sạch toàn bộ gen mới bị gọi là Tuyệt chủng, đối với con người thì lại

khác.

Thẩm Thiên nhanh, gọn, xúc tích, một câu liền khiến nhà họ Phạm

vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cảm thấy như bị sỉ nhuc, chẳng thể giải thích lý do vì sao, chẳng thể nói lời phản bác nào.

“Vì sao chứ?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK