• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7 năm trước, khi anh vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi với bộ dạng non nớt, mới về làm rể nhà họ Hạ không bao lâu.

Vừa lúc đi làm về, ah thấy Hạ Tử Tinh có chào hỏi cô, mới ban đầu Hạ Tử Tinh có không để ý gì cho đến khi anh cởi áo khoác ra định treo lên giá đồ, cô ấy mới nói “Hôm nay không bật được máy sưởi, anh cởi áo ra để cho bị lạnh chết à?”  Tuy nghe thì cay nghiệt vô tình đấy nhưng chẳng phải cô ấy đang nhắc anh trong nhà lạnh hay sao, chứng tỏ rằng cô ấy đang chú ý tới anh.

Thấy anh mặc lại áo rồi cô mới cuốn sách đang đọc dở kia rồi mới đi lên phòng.

Hạ Tử Tuyết lúc ấy cũng đang bế cậu con trai bé nhỏ của mình phì cười.

Thẩm Thiên thấy cô ấy cười, hỏi Hạ Tử Tuyết rằng “Cô ấy sao vậy nhỉ?”

Hạ Tử Tuyết không nói nhiều, chỉ nói đúng một câu “Con bé sẽ không bao giờ làm việc mình không muốn, giữ giá cả đấy!” vừa thời, Hạ Tử Tuyết còn bế bé lên phòng, còn cố ý đặt quyển sách Hạ Tử Tinh vừa đọc rồi nhìn Thẩm Thiên với chiếc ánh mắt trêu đùa đầy hàm ý sâu xa.

Nhìn xuống cuốn sách, chỉ để ý đúng tựa đề thôi, Thẩm Thiên liền hiểu được hàm ý sâu xa mà Hạ Tử Tuyết nói đến, anh nở một nụ cười tươi rói tràn đầy hạnh phúc, cái điều này, Hạ Tử Tuyết cũng đã nhìn thấy được từ ở một vị trí cao, chiếc góc khuất trên lầu.

Nhưng điều cô không ngờ tới chính là sau khi Thẩm Thiên biết được điều cô muốn nói ấy lại quyết chí đi làm xa, ngày càng dấn thân vào chiếc tình yêu dành cho Hạ Tử Tinh này!

“Mẹ! Bố!”

Bé Hạ Tử Tinh gọi thưa.

Thẩm Thiên cũng cúi người xuống bế bé lên rồi dẫn vợ và con đi tới bàn tiệc.

Chiếc bộ bàn ghế đi theo phong cách Châu Âu, có lẽ nay họ sẽ ăn đồ tây chăng?

Ngồi đợi mấy tí, cũng có một đám người đi vào, người ngồi ở vị trí đầu tiên, tất nhiên sẽ là bố già của họ rồi!Ngồi bên phải tất nhiên là có Thẩm Thiên, vợ và con gái còn có hai người nữa cũng ngồi bên trái.

Họ là một người phụ nữ trung niên vô cùng trẻ trung và xinh đẹp, cô nàng có mái tóc dài màu hồng sữa thẳng mượt. Da dẻ thì trắng mịn hồng hào, khuôn mặt có phần lai tây trông thật sang trọng.

Người đàn ông ngồi kế cô là em trai của cô, khoảng chừng 18 tuổi, một mái tóc ngắn màu đỏ xanh trông thật nổi bật.

Người ngồi cánh trái có một ông lão chừng 40 – 50 tuổi, đầu tóc đã bạc phơ mặc trên mình bộ vest đen với chiếc nơ thắt ở cổ hệt tựa một quý ông lịch sự, đẹp đẽ.

Người này là Trần Tử Khiêm, là em trai song sinh của Trần Dương Kiệt.

Ngồi kế ông ta còn có phu nhân của ông, trưởng nữ gia tộc Lamdomlary – Phu Nhân Lamdomlary Victoria, giờ đây bà đổi tên thành Sam Liên.

Ngoài vợ ra, bên ông còn có cặp song sinh nhỏ của mìn là hai bé trai xinh đẹp truyệt vời có mái tóc màu vàng tựa nắng ban mai, tên của hai bé lần lượt là Trần Kiên và Trần Cường.

“Nào, mọi người đã đến đông đủ cả rồi thì lên món cả đi.” Trần Dương Kiệt hòa phóng, sảng khoái nói.

Nói rồi từ ngoài cửa, một vài đầu bếp và phụ bếp của họ đi vào, đẩy theo mình là một bàn đồ ăn nhỏ, bên trên có khoảng một đĩa được trùm kín.

Đi theo họ còn có một vài người bưng đồ uống, nước ép cho trẻ nhỏ và rượu vang cho người già a~

“Tối nay kiểu gì cũng lại bít tết và spaghetti cho mà xem”

Thẩm Thiên hờ hững nói.

“Vì sao vậy ạ? Duyệt Duyệt muốn ăn đồ viên cơ” Duyệt Duyệt với khuôn mặt đang mong chờ, nghe bố nói vậy liền hệt như mất tụt hết hứng vậy.

“Vì ông nội của con thích ăn vậy chứ sao? Để người khác làm tiệc thì không sao, nhưng để ông nội con chuẩn bị tiệc thì chỉ có thế thôi, để lát ăn cơm xong, bố sẽ xuống bếp tìm một ít đồ viên cho con ăn nhé?”

Thẩm Tư Duyệt có vẻ không vui, hờ hững nói nhẹ một tiếng vâng ỉu xìu.

Thấy cháu gái có vẻ không vui, Trần Dương Kiệt liền xoa đầu cháu gái, cười tươi roi rói, nói “Duyệt Duyệt yên tâm, nếu cháu không thích những món đó thì nay ông đã đổi thực đơn rồi nha!”

“Đảm bảo cháu sẽ thích”

“Thật không ạ?” Tư Duyệt nghe thế thì hào hửng nói

Khuôn mặt đầy rạng ngời hí ha hí hửng chờ đợi.

Riêng trong đây, Thẩm Thiên và gia đình chú đã thầm nghĩ đúng một câu “Thật mới lạ”

Và quả nhiên, hệt như họ nghĩ

Ngay sau khi cả phòng đang mong chờ, mọi ánh mắt đều hướng về bé Duyệt đang chuẩn bị mở nắp đồ ăn ra, họ đã nở một nụ cười tựa như muốn nói “Biết ngay mà” cùng với sự hụt hẫng của bé Duyệt.

Riêng Trần Dương Kiệt lại vô cùng hào hững nói “Đấy, cháu thấy chưa? Ông đã nói rằng ông đã thay đổi thực đơn mà, từ một lát bít tết, ông đã đổi thành hai, từ xốt mì spaghetti vị cà chua với bò hầm, ông đã đổi thành nước cốt bò và thịt lợn băm nhỏ nhiên giòn, ăn mì mềm mềm từ sợi khoai tây với vị nước cốt bò ngon ngọt đậm đà, giờ lại có thêm chút thịt giòn để ăn chung, ngon lắm đấy!”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK