• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Thiên nhận ra dẫn đầu, đây chẳng phải kẻ đã xuất hiện trong giấc mơ liên hồi ấy. Trong giấc mơ, Trương Thiên nhìn thấy mộ gia nhà họ Trương, xung quanh đương nhiên có rất nhiều mộ, nhưng ở đài cao hơn bậc một chút, 10 cái mộ được xây thành vòng tròn, lấy đầu mộ hướng tâm, ở trung tâm chính người đàn ông áo đen này đứng giữa. Người này tay cầm mấy quả tim, không ngồi mà thẳng đứng gặm ngấm, nhìn kĩ liền có thể thấy đây rõ ràng là tim người. Vốn Trương Thiên trong mơ đi tới sẽ có thể nhìn rõ mặt người này, nhưng anh ta quay ra là mộ khuôn mặt mắt mũi bình thường, duy chỉ có mỗi cái miệng rộng, bộ răng nhọn hoắt đang gặm nhấm mấy trái tim của con người đang cầm trong tay. Trương Thiên chỉ xem được đến đây liền sợ hãi tỉnh dậy, cứ ngỡ đó chỉ là mơ, ai ngờ hôm nay tên áo đen với ngoại hình và ánh mắt ấy lại giống hệt người trong mơ.

Thấy có mấy người áo đen lạ mặt xuất hiện, dân trong làng thôn liền giật mình nhưng đăm chiêu tản ra nhìn họ.

Trương Thiên cũng vô cùng sợ hãi, bất giác đẩy Lê Dung Dung đang giả mạo ra đằng sau.

Mấy tên áo đen nhìn qua nhìn lại, cuối cùng thì dán mắt lên người Trương Thiên, tên cầm đầu từ từ bước tới. Trông thật đáng sợ.

Hắn mắt đối mắt với Trương Thiên, khuôn mặt sát gần lại anh bất ngờ dơ ra một quyền thẳng mặt anh mà đánh.

Kỳ lạ thay, vốn chỉ là một thôn làng yếu ớt mà sao những người dân này bình thường hòa đồng thân thiện, bây giờ lại đăm chiêu như nhìn thấy kẻ thù.

Trương lão gia chủ như biến thành một người khác, đứng bên cạnh dùng một tay chặn lại quyền ấy của tên áo đen.

Tên áo đen thấy thế, ngoảnh mặt sang nhìn Trương lão, Trương địa chủ cũng không kém, một mắt nhìn hắn, một mắt sáng lên, lạnh lùng nói “Ngàn năm, mấy ngàn năm. Ngày này cũng đã tới!”

Nghe được lời này của Trương địa chủ, tên cầm đầu cười lớn.

Sau tiếng cười của hắn Trương gia chủ liền lao vào đánh với hắn, Trương gia chủ đánh với hắn như một người cầm đầu với thực lực vô cùng mạnh mẽ.

Hai người khai chiến, dân làng xung quanh cũng khai chiến, bên phe tên áo đen cũng có tới mười mấy người.

Mười mấy người này đấu với dân làng là người chênh lệch rất lớn, dân làng có tới hàng trăm người nhưng những tên áo đen này một lại có thể đánh với 5 – 7 người.

Dân làng cũng không chùn bước, họ liên tục đánh ra những đòn mạnh mẽ, còn liên tục yêu cầu tiếp viện từ những người xung quanh.

Một mớ hỗn độn phóng thích lực lượng võ thuật, nếu có Thẩm Thiên ở đây, anh liền nhận ra những tên áo đen này có thực lực không kém gì mình, mà những người dân đây trông thô sơ mộc mạc nhưng hầu hết đều là Thần Cảnh đỉnh phong.

Trương Thiên trong trí nhớ cũng vô tình hình ảnh xuất hiện một bóng hình, chính là tên áo đen này.

Cùng với sự xuất hiện của tên áo đen trong trí nhớ, Trương Thiên cũng dần nhớ ra tất cả.

Anh tên thật là Thẩm Nguyên, mẹ của anh là Thẩm Linh, cha của anh thì không thấy bóng dáng từ khi anh còn rất nhỏ rồi.

Vì mẹ của anh là con gái út của Đế gia họ Thẩm nên anh tự nhiên trở thành cháu ngoại của Thẩm Đế, tuy không muốn chấp nhận đứa cháu trai này nhưng Thẩm Đế nhận ra tiềm ẩn thiên phú của Thẩm Nguyên nên mới để anh ở lại bồi dưỡng.

Hôm ấy anh đang nghe theo mệnh ông ngoại, đến vùng hẻo lánh này truy tìm một đại sư luyện chế kim giáp của ông ta chạy trốn đến đây.

Vốn đường rất thuận lợi, nhưng hôm ấy anh trở về lại bị tên áo đen này chặn đường đánh sắp chết, đưa tới lò mổ ấy. Anh tỉnh dậy thấy hắn đang moi tim của một người, là một người sống, bị hắn moi tim xong tên kia liền chết, hắn lại ăn ngon lành quả tim ấy.

Một người áo đen khác lại đưa lên một người mới, hắn được làm tỉnh rồi lại bị moi tim.

Thẩm Nguyên giật mình sợ hãi mới chạy trốn, chạy đến dòng suối liền muốn uống nước nhưng ngờ đâu lại mệt quá bị cuốn theo dòng và được Trương gia chủ đây cứu sống.

Hắn đang rất hoang mang về mảnh kí ức này, Trương Nguyên ôm đầu đau đớn, nhìn vậy thì Trương gia chủ tặc lưỡi một cái “Sao lại đúng lúc này cơ chứ?”

Tên áo đen lại chỉ cười “Khậc, khậc, khậc.”

Lê Dung Dung nhìn thấy cảnh này rất sợ, cha mẹ đều đang đánh với tên áo đen, cô ta từ nhỏ cũng tu luyện đấy nhưng không chăm chú, dựa mãi vào mẹ cũng mới đến được Vương Cảnh trung kỳ.

Thẩm Nguyên nhìn người vợ giả mạo này đang run rẩy lại cứ cho rằng Thu Nghi đang sợ hãi liền gượng cố ép cơn đau đầu này lại, nhận lệnh của Trương gia thông qua ánh mắt, anh liền kéo theo cô ta chạy đi. Anh ta kéo mà tấm lụa che đầu lỡ rơi ra, anh ta nhìn thấy đây không phải Thu Nghi liền quát, “Thu Nghi đâu? Sao lại là cô?”

“T… Tôi, Thu, Nghi… Nghi ở bến cảng…” Lê Dung Dung sợ hãi, bất giác nói ra vị trí của Thu Nghi.

Thẩm Nguyên biết biến chẳng lành, liền bỏ mặc Lê Dung Dung, không suy nghĩ nhiều vẫn chạy ra ngoài.

Một trong đám thủ hạ áo đen thấy thế liền đánh ra một quyền phóng kích, Thẩm Nguyên trọng thương.

Vốn là một quyền nữa là anh sẽ chết nhưng được các bác trưởng lão nhận được tin tức chạy tới từ xa, họ ở ngoài nhìn thấy Trương gia chủ và các người kia một mực bảo vệ để Thẩm Nguyên chạy thoát cũng đã ngầm nhìn ra thân phận của Thẩm Nguyên chính là hậu nhân Bất Tử Tộc, đối tượng mà cả làng họ cần phải bảo vệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK