• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giọng nữ trẻ trung thốt lên, nghe được giọng nói này, cả hai vợ chồng liền quay lại.

Hạ Tử Tinh vô cùng ngạc nhiên vì ngoại hình của cô gái này?

Khuôn mặt thanh tú, dáng đi xuất thần, thêm với ngoại hình nóng bỏng, cô ấy thật đẹp quá!

“Dược Linh?” Thẩm Thiên thốt lên.

“Ừ, Cựu thủ lĩnh cho mời phu nhân và cậu đấy!” Dược Linh ấy nói.

“Thẩm Thiên, đây là…?” Hạ Tử Tinh vô cùng tò mò, hỏi. Dáng vẻ người này lại đẹp đến vậy, đẹp còn hơn Hàn Tư Nhiên ấy kìa.

“Đây là Dược Linh, là bác sĩ cố vấn tâm lý, cũng là thư ký bên cạnh bố già, cũng xem như là… Dì nhỏ!?” Thẩm Thiên cợt nhả, vui đùa giới thiệu cho vợ.

Trên đường đi, họ vừa dắt tay nhau đi, cả 3 người trò chuyện cũng rất vui vẻ.

“Con dâu…”

“Con dâu của ta đâu? Hở?”

Một người đàn ông tầm tuổi trung niên nhưng đầu tóc đã bạc phơ mặc chiếc bộ vest trắng, cài hoa áo đoan trang lịch thiệp, tỏa sáng vô cùng nói.

“Bên phải đây!” Thẩm Thiên tay chỉ sang phải mình, chính là phía của Hạ Tử Tinh ấy, lạnh lùng đáp.

“Ố là lá, chào con dâu, con dâu nhà bố xinh quá”

Ông bố nhìn thấy Hạ Tử Tinh, hai mắt sáng rực như tìm thấy được cục vàng, tay chân nhanh lẹ nắm lấy tay, một chiếc chân ấy còn dơ lên như nàng thiếu nữ lâu ngày gặp bạn thân…

“C… Con chào bố ạ!” Hạ Tử Tinh ngại ngùng nói.

Ông ta, là Trần Dương Kiệt, là bố nuôi của Thẩm Thiên, cũng như là bố già của lứa tuổi Thẩm Thiên đây, là một cao thủ thực thụ, là người đã cầm tay dạy cho Thẩm Thiên từng nhát kiếm, cách anh cầm súng, thế võ của anh cũng đều học từ người đàn ông ấy. Và, người đàn ông này rất yêu thương những đứa con, đứa cháu không có quan hệ máu mủ ruột thịt này…

“Chào Tân Thủ Lĩnh ạ!”

Cậu nhóc Hạ hôm nào cãi nhau với đàn anh với gương mặt đỏ bừng bừng, tay phải đưa lên chạm nhẹ vào đầu, dáng đứng thẳng thắn nghiêm trang chào hỏi.

Tại sao cậu bé lại ở đây ư?

Phải quay trở về từ nửa tiếng trước, vì chiếc máy bay tư nhân của Thẩm Thiên đã đi vào tới địa bàn, cô thư ký Linh DƯợc nhận được tin tức liền báo cho Trần Dương Kiệt biết.

Cậu nhóc Hạo từ sau khi nghe đến thủ lĩnh của mình là một người rất tài giỏi đâm ra lòng ngưỡng mộ, nghe được tin tức này, cậu ta vô cùng háo hức muốn đến gặp mặt thủ lĩnh của mình.

Khi nghe thấy tiếng quạt bay phè phè của máy bay, cậu nhóc đã nhận thấy thời cơ liền xin phép đi vệ sinh rồi lén chạy đến đây đây.

“Ấy dô? Thằng nhóc này chạy tới đây hồi nào thế?”

Trần Dương Kiệt thấy thằng nhóc thì ngạc nhiên nói đùa.

Cậu bé Hạo thì cuốn cuốn ngón tay trỏ, cúi gầm mặt xuống với chiếc má đỏ bừng bừng.

Thậy vậy, mấy người liền hiểu rằng, cậu bé lén chạy đến đây rồi.

“Không sao, nếu đến đây rồi thì đưa nhóc này về, để xem thử mấy nhóc tân binh mới ra sao?” Thẩm Thiên nói.

“Được không ạ?” Cậu bé Hạo nghe vậy thì ngạc nhiên phấn khích quá trớn, ngước vội chiếc đầu lên hỏi mấy người.

Thấy chiếc miệng nở nụ cười toe toét của cậu, cùng với đôi mắt sáng long lanh như thể đang ước với Chúa?

Thấy vậy, Thẩm Thiên gật nhẹ chiếc đầu, rồi chiếc tay phải nhẹ nhàng đưa lên.

Đây là chiếc cử chỉ nhẹ nhàng, lịch sự mời người nào đó làm một việc gì, ví dụ như mời ngồi? Mời đi trước? Mời dẫn đường?

Cậu bé nhanh thoăn thoắt,, đôi chân nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy hớn hở tiến lên về phía trước.

Theo sau cậu nhóc còn có Thủ Lĩnh, Thủ Lĩnh phu nhân.

Trần Dương Kiệt và thư ký của mình đã tạm biệt với 3 người vì ông ta muốn đi gặp cháu nội của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK