• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai lão lúc này có chút run sợ.

Riêng tên Định Gia Kỳ thì vẫn hứng thú lắm, hắn ta thực chẳng biết bên Devil’s Law thế nào.

Ngày nhỏ hắn sợ Thẩm Thiên cũng bới ánh mắt đáng sợ đó, cũng bởi vì sự cung kính đó của cha mà thực chẳng tìm hiểu về Thẩm Thiên dù chỉ một chút.

Hắn cứ ngỡ rằng bố mình xem trọng hắn là vì hắn có nhiều tiền một chút mà giờ đây, hắn biết nhà hắn có một người siêu cấp lợi hại lắm đang trợ giúp hắn nên hắn không còn sợ Thẩm Thiên nữa a!

“ĐỦ RỒI!” Thẩm Thiên xem trò hay nãy giờ cũng thấy chán, bộc phát ra thực lực của mình mà đè áp người mình lại còn quát vậy khiến cho họ dừng tay lại.

Không biết vì vô hay cố tình mà thực lực vừa phát ra, Định Gia Kỳ bị xước một vết dài trên cổ nhưng chỉ bị xước thôi nên vẫn chưa bị chết. Anh ta lục này chỉ đã kinh hoàng, hoảng sợ đôi chút.

Lúc bấy giờ, cuộc tỉ thí giữa những mầm non sống của hai thế lực đối đầu.

Trận đầu tiên là của một cậu nhóc mập mang mã số 1705 đấu với Mã Viêm – Con trai của Mã Lực, một đại tướng quân của Diên Tam Quốc.

“Hừ, tên mập xấu xí! Ngươi hãy tự động nhận thua đi để bản công tử đỡ tốn thới gian, ngươi cũng đỡ bị đau đây nhé! Hahaha!!!” Mã Viêm nói.

“Úi dồi ôi, ta lại sợ ngươi quá cơ! Thứ công tử gầy nhà ngươi nhìn là chướng mắt, nếu gặp ở ngoài ta cũng sẽ chém ngươi thành mấy mảnh ấy chứ mà trên đài chiến này!” Nhóc mập 1705 chế nhạo lại tên Mã Viêm.

“Hừ, thứ thường dân không biết điều. Nghe kỹ đây, tên béo! Người hạ ngươi hôm nay là Mã Viêm – Con trai út của Đại Tướng Quân Mã Lực vang danh tứ hướng hướng. Được đánh với ta đã đủ để ngươi khoe đến hết đời rồi!” Mã Viêm lại huênh hoang nói.

“Ngon nhào vào!” 1705 đưa tay lên khiêu khích, chế nhạo nói.

Tên Mã Viêm dường như bị khiêu khích, nhào đến 1705 như một con thú hoang.

Hắn đá chân trái, hắn đá chân phải rồi đấm đấm, đá nhưng chẳng chúng phát nào. 1705 thoạt nhìn ngoại hình chậm chạp nhưng cơ thể anh ta nhanh vô cùng, thân thể lanh lẹ đến khó dò.

1705 trước mới vào Devil’s Law lại chỉ là một cậu bé lạc mất cha mẹ.

Ở một thị trấn nhỏ cách xa Devil’s Law ngày ngàn ăn trộm.

Nhờ tốc độ vượt trội của mình mà phi vụ nào cậu cũng thành công.

Chỉ đáng là, cậu mang thể chất đặc thù bẩm sinh có tốc độ nhanh lẹ chỉ với một đứa trẻ 3 tuổi lúc bấy là không kiểm soát nổi.

Cho đến một hôm, cậu ta vừa ở trong góc tối thưởng thức mẩu bánh mì vừa trộm được. Có 2 chiến sĩ của Devil’s Law vừa hoàn thành nhiệm vụ ám sát thị trưởng. Bị quân đội truy sát mà định lẻn vào góc tối, từ đó rời đi nhưng lại va phải cậu bé gầy gò yếu ớt đấy.

Vì thấy cậu nhóc đang hí hoáy trong hẻm tối ăn ngấu nghiến mẩu bánh mì mà họ rủ lòng thương. Định đưa cậu về Devil’s Law. Cũng vì để yểm trợ cho 1 đồng đội của mình và cậu nhóc thoát thân mà một chiến sĩ ở lại để ngăn quân địch nhưng người đông thế mạnh, anh ta lại là nhiệm vụ đầu nên không tránh khỏi sơ xuất mà bị bắt lại. Bị đưa vào trong ngục giam, hành hạ tàn nhẫn.

Cậu bé được đưa về tổng bộ, vốn ở lại mấy hôm chờ kết quả kiểm tra kết quả bệnh tình miễn phí thôi mà cậu vô tình thấy ân nhân ở lại hôm trước được đưa vào với ngoại hình đầy rẫy vết thương nghiêm trọng.

Lúc mới về Devil’s Law. Cậu còn tự ti về khả năng của mình tựa một con quái vật mà sợ bị mọi người xa lánh nên không dám ở lại Devil’s Law. Người devil’s Law thuyết phục lắm cậu mới chịu ở lại đợi kết quả kiểm tra bệnh tình mà hôm được đưa về cậu đã được kiểm tra. Nhưng nay cậu thấy ân nhân vì mình mà bị thương nghêm trọng như thế mà rủ lòng, thề chết trung thành với Devil’s Law. Thề chết trung thành với vị ân nhân ấy.

Hàng chục năm trôi qua, vị ân nhân ấy giờ đã trở thành huấn luyên viên của cậu, còn giúp cậu cải thiện tình trạng tốc độ quá sức của mình.

Vì để kiểm soát tốc độ mà cậu đã ăn thật nhiều để lên cân nhanh phù hợp với khả năng kiểm soát của lứa tuổi. Cậu ngày ngày luyện tập khả năng kiểm soát, kiểm soát giảm cân xuống để phù hợp với lứa tuổi hiện tại nên hiện giờ cậu 15 tuổi, mới có 88 cân chứ 2 năm trước là cậu 100kg.

Quay trở lại với trận đấu, tuy tên Mã Viêm ấy có ra thật nhiều cú đòn đánh thế nào cũng chẳng thể theo kịp tốc độ của 1705 nhưng 1705 chỉ dơ đúng một quyền đánh thẳng vào bụng hắn làm hắn hộc máu bay khỏi đài chiến.

“Tên bỉ ổi, ngươi dám nhân lúc ta không để ý mà đánh lén ta ư?” Tên Mã Viêm hộc máu dưới đất, hiện vẫn đang nằm dưới đất cố chống tay dậy nói.

“Ha? Đánh lén? Ta đánh quyền trực diện vậy mà ngươi kêu đánh lén? Bỉ ổi vậy sao?” 1705 khoanh tay, đứng thẳng với nụ cười giễu cợt, ánh mắt mỉa mai nói.

“Ngươi…?” Tên Mã Viêm còn đang định nói tiếp đã bị Định Gia Kỳ mặt mày tối sầm, ngồi ở bên dưới đài chiến ngăn lại “Ngươi thua hắn là do tài của ngươi không bằng! Oán trách ai chứ?”

“Cút xuống đi!” Giọng điệu đe dọa của Định Gia Kỳ nói.

“Nhưng mà…” Tên Mã Viêm còn đang định cãi nhưng đã bị Định Gia Kỳ quát “Câm mồm, còn không mau cút về?”

“Vâng!” Mã Viêm hậm hực, bức bối nhìn 1705 đầy căm phẫn mà ôm vết thương rời khu vực đài chiến.

“Hahaha, có gì đâu mà Hoàng Thái Tử mặt mày khó chịu vậy chứ? Ngươi ổn không?” Mạn Lâm nói.

Định Gia Kỳ đầy phẫn nộ, định quay ra mắng Mạn Lâm không đủ thân phận để nói chuyện với anh ta mà lại nhìn được thấy ánh mắt coi thường, đe dọa của Thẩm Thiên nên thôi.

Thẩm Thiên trừng mắt Định Gia Kỳ, Định Gia Kỳ lại căy cú nhìn chằm chằm Mạn Lâm quát “Đổng Từ, lên đi!”

Một thanh niên mặc đồng phục giống với đồng phục lúc nãy của Mã Viêm đi từ đội hàng ngũ đi ra. “Vâng!”

Rồi đi lên đài.

“Ai đó mau lên nghênh chiến đi kìa, không có ai đó lại siêu cấp thông minh nói chúng ta khinh thường họ.” Mạn Lâm không màng sự đời, vừa xem điện thoại, vừa nói một cách thờ ơ như thể không màng tới trận đấu vì anh ta biết trước kết quả vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK