• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bê được hai đứa con về nhà, Hạ Trí Minh chỉ vứt chúng nó ở trên giường ấy tự túc, mặc kệ chúng nó tự sinh tự diệt, coi như cái trừng phạt mà ông để cho hai đứa làm càn.

Hai vợ chồng say bí tỉ, chẳng biết trời biết đất, Thẩm Thiên ngủ một lèo cái đến 3 giờ sáng mới tỉnh dậy loay hoay tìm điện thoại.

Hạ Tử Tinh đang ngủ bị Thẩm Thiên vu vơ sờ trúng cũng giật mình tỉnh dậy, hai vợ chồng đang dỗi đang hờn bốn mắt nhìn nhau xong lại nằm xuống, mỗi người một hướng quay đi.

Cái nhất thời được nửa phút, cả hai đều đồng thanh gọi tên nhau:

“Thẩm Thiên.”

“Hạ Tử Tinh.”

Cả hai đều quay lại lườm nhau xong không suy nghĩ quay sát vào nhau chung hướng “Anh nói trước đi.”

“Sao em không nói trước?”

 “Tôi nói anh nói trước.” Hạ Tử Tinh tức giận quát nhẹ.

“Em xưng tôi với anh á?” Thẩm Thiên cũng không thua, liền nói.

“… Anh nói trước đi.” Hạ Tử Tinh nói.

“Cái tên mặt trắng kia là tình cũ của em?” Thẩm Thiên nghiêm mặt hỏi.

“Tên mặt trắng? Anh nói Tô Phi à?” Hạ Tử Tinh hỏi lại.

“Đúng!” Thẩm Thiên đáp.

“Không phải.” Hạ Tử Tinh kiên quyết thẳng mắt Thẩm Thiên mà nói.

“Em nói dối?” Thẩm Thiên cũng trừng mắt thẳng diện Hạ Tử Tinh mà phán.

“Không.” Hạ Tử Tinh nói.

“Tử Nguyệt nói hắn là tình cũ của em?” Thẩm Thiên đáp trả.

Hạ Tử Tinh nghe lời này thì không thể không giận nổi nữa, cô ngồi dậy nhìn chằm chằm Thẩm Thiên đang nằm bên cạnh mình ,bộ dạng như chất vấn tội nhân.

Cô tiện tay với lấy cái gối đập liên hồi vào Thẩm Thiên, Thẩm Thiên bị đập liên hồi cũng phản ứng, bật dậy giật lấy cái gối mà nói “Em làm gì?”

“Hạ Tử Tinh tức bực, chỉ tay sang phòng bên cạnh, tức giận quát “Tin nó thì cút sang phòng nó mà ngủ.”

“Cái gì?” Thẩm Thiên bỡ ngỡ nói.

“Em đuổi chồng mình sang phòng em gái ngủ?”

“Đi đâu cũng được, tốt nhất là biến xa khỏi tầm mắt của tôi.” Hạ Tử Tinh lại tay chỉ ra ngoài cửa, bộ dạng kiên quyết muốn đuổi trừng mắt Thẩm Thiên.

Nhìn cái dáng bộ này, Thẩm Thiên không khỏi rùng mình, đành phải hạ nước. Từ từ tiến lại gần cô, tay vươn ra chạm nhẹ vào vai, hạ từ từ cô xuống giường, trở lại tư thái mới đầu cãi vã, nhẹ nhàng khẽ lời mà nói “Thôi, người cũ người mới gì anh không quan tâm nữa. Đến lượt em nói đi, anh chỉ là nhấ thời tức giận vì cái chuyện ấy em chưa từng kể thôi mà…”

“Cái chuyện này có gì mà kể?”

“Tôi với anh ta cơ bản là chẳng có gì, không lẽ lời đồn gán ghép đâu cũng phải thành thật à? Bị gán ghép với người mình không thích, tôi cũng đâu có muốn?” Hạ Tử Tinh làm bộ làm tịch giận dỗi mà nói.

“Ơ thế em không yêu hắn à? Sao Tử Ng…” Thẩm Thiên vừa định nói mà bị cái trừng của Hạ Tử Tinh làm cho im mồm ngay.

“Cũng tại anh hết, nếu anh muốn hỏi mối quan hệ, sao không hỏi em mà hỏi nhỏ? Ả mồm miệng bép xép, từ không biến thành có, từ có biến thành không. Cả câu chuyện biết được nửa phần liền suy diễn ra mười phần, cả cái nhà này ai còn lạ gì bả nữa mà anh tin sái cổ?” Hạ Tử Tinh bất lực giải thích.

“Ủa chứ nó điêu lắm hả? Bình thường nhìn cũng đâu sao.” Thẩm Thiên nói.

“Thì, lúc đấy anh không hỏi… Vì… Thôi nhé, quên chuyện ấy đi. Hai đứa làm hòa không con nó khổ.” Thẩm Thiên xuống nước cầu hòa.

“Anh vì cái gì?”

“Ờm… Ừ, thì… Cái đấy anh…” Hai má Thẩm Thiên bấy nhầy đỏ hồng, hai cái ngón trỏ tay còn đan xen nhau hệt như thiếu nữ mới yêu liền ấp úng nói. Nói đi nói lại, cậu ta nhìn lên vẻ mặt nghiêm nghị của vợ rồi lại quay xuống ửng thêm gò má, nói “Tại anh ngại.”

Hạ Tử Tinh nghe được câu trả lời này thì đến sững cả người, đến cười phì phải quay ra đằng sau mà che miệng cố cho không để Thẩm Thiên biết ý.

Cưởi được mất tí, Hạ Tử Tinh mới có gặng gượng lại nụ cười, nhưng chẳng sao đôi môi đỏ mọng của cô lại cứ run run.

“Thế sao anh lại ngượng?” Hạ Tử Tinh vừa cười vừa nói.

“Thì cũng tại chúng ta cũng chỉ có cái vỏ bên ngoài là vợ chồng nhưng bên trong lại không anh biết em không có tình cảm gì nhiều với anh liền hỏi nhiều sẽ bị ghét nên thôi…”

Cái đúng thật như Thẩm Thiên nói đấy, anh nghĩ vợ không có chút tình cảm nào với mình liền ngại không dám hỏi, sợ bị ghét nhưng thâm tâm anh lại mong chờ vợ giải thích dù có là tình cũ đi chăng nữa. Đối với anh, anh muốn rõ ràng tìm hiểu, muốn rõ ràng biết từng mối quan hệ thân thiết của vợ, không phải giám sát nhưng bản tính của một người đàn ông luôn mong muốn người phụ nữ của mình không có một điều dấu diếm. Bất quá nay anh không biết liền ngại tìm hiểu, hỏi ra em vợ lại nói là tình cũ trong khi nhận định của anh từ mọi người xung quanh, kể cả vợ anh lại chính người đầu tiên, không khỏi có chút mùi chua. Hạ Tử tinh biết được anh hỏi Hạ Tử Nguyệt vấn đề gì đấy, cô không cản lại em mình nói điêu nói vượn mà muốn nhìn xem Thẩm Thiên nhận định sự việc ấy như thế nào rồi giải thích sau, cô đây muốn Thẩm Thiên hỏi lại mình để thể hiện cái tin tưởng từ lời nói mà Thẩm Thiên lại như thất vọng mất mát rồi im re không ngỏ lời, mặc kệ sự đời ấy làm càn với mình.

“Anh nghĩ em không yêu anh mà em cưới anh ư?” Hạ Tử Tinh như kiểu nghe được đieều gì đó không mong muốn từ Thẩm Thiên mà hơi thất vọng, nói.

Thẩm Thiên nãy nói cũng không để ý tới cảm xúc của vợ, anh nói mà cứ ngường ngùng cúi gầm mặt xuống, chui đầu vào trong chăn. Nghe giọng vợ có chút khác, liền ló ra ngắm nhìn.

Mặt vợ anh như rưng rưng, khóe mắt hơi đỏ. Nhìn như một đứa trẻ uất ức lắm.

“Anh nói em vì một lần ấy mới cưới anh sao?” Hạ Tử Tinh nghiêm túc hỏi lại.

Thẩm Thiên không biết trả lời ra sao, quả thật anh nghĩ như vậy đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK