• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tài nhân? Trí sĩ?” Adonis tối sầm mặt lại nói.

“Hay, rất hay, khó khăn lắm ta mới vui như ngày hôm nay, thật không ngờ bây giờ vẫn tìm được người cùng thuyền.” Sau khi tối sầm, Adonis lại vui vẻ nói.

“Nói đi, cậu tên là gì? Anh trai tôi vô cùng ngưỡng mộ các vị tài nhân trí sĩ nhưng luôn bị cho rằng những người tự cho là tài nhân trí sĩ bây giờ chỉ đơn thuần là muốn lừa bịp, là từ dùng để nịnh nọt xuông tai chứ không còn cao thượng như ngày nào chỉ một vị có tài có đức lại có ý chí vì dân vì nước vẹn toàn.”

“Hiếm lắm anh trai tôi mới tìm được người đồng chí đấy, mau nói tên đi không khéo ia tộc của cậu lại bỏ lỡ một bước lên trời, lầm lẫn đặt nửa bước vào đường sa cơ đấy, haha!” Alva.

“Tên? Thẩm Thiên, chồng của chủ tịch tập đoàn Hạ Tử.” Thẩm Thiên cười đểu nói.

Khi vừa nghe đến thông tin này, người đàn ông tên Adonis vừa định đến ôm giao lưu với Thẩm Thiên thì đứng khựng lại một chỗ, Alva đang cười cũng tự dưng nụ cười vui vẻ trên mồm bỗng khựng lại.

“Cái chó má quần què gì vậy?” Hai anh em nhà Milcor Da liền ôm lấy nhau lùi về sau mấy bước.

“Ấy, ấy, hai cậu… Hai cậu sao thế?” Vũ Dược nói.

“Cái đờ mờ tên ngu này, mày chọc vào ai không chọc lại đi chọc…”

“À mà thôi, đéo nói nữa, cậu Thẩm này, vừa nãy đã đắc tội rồi, chúng tôi đến từ Hiệp hội lính đánh thuê, xin được chiếu cố.”

Anh em nhà Milcor Da liên tục nói lia lịa.

“Sao… Sao thế này? Người mà mình tán gia bại sản mời đến lại như một con chó trung thành ve vẩy chiếc đuôi của mình để thể hiện lòng trung thành trước mặt tình địch?” Vũ Dược bất ngờ nói.

“Ấy, cậu chủ Vũ? Sao cậu lại vẫn ở đây thế? Sao không vào trong đi?” Cụ ông nãy giờ vẫn đang tiếp khách, chưa kịp để ý tới chuyện bên này nên có điều không biết.

“Lại là mày? Mày lại gây rắc rối gì cho tao nữa rồi hả?” Cụ ông tiếp tục nhìn về phía Thẩm Thiên quát, mắng.

“Rắc rối? Dù có vậy thì sao chứ?”

“Thẩm công tử có muốn đạp địa thăng thiên cũng có thể chứ chút rắc rối nhỏ như tên chó má Vũ Dược này thì có vần đề?” Alva nói.

“Chút vấn đề nhỏ?” Thẩm Thiên cười nhếch mép.

“Vậy thì nhờ hai công tử Milcor Da đây giải quyết giúp Thẩm mỗ nhé? Thẩm mỗ có việc phải đi tìm vợ rồi!” Thẩm Thiên vừa nói, vừa rời đi còn không quên vẫy tay chào.

“Cơ hội?” Adonis nói.

“Vũ Dược, cậu chờ mà diệt vong đi!” Alva nói ha hả.

“Diệt vong? H… Hai vị công tử cứ nói đùa? Chúng ta dù sao cũng là gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Hàn, nói ra thì cũng được tính là hội cùng thuyền. Lẽ nào hai vị lại vì một người ngoài vừa mới quen lật mặt với Vũ gia chúng tôi? Tôi đoán nhà họ Hàn cũng không chịu để yên đâu nhỉ?” Vũ Dược tuy run rẩy nhưng vẫn cố chấp mà nói.

“Nhà họ Hàn?” Adonis nhếch khóe miệng cười.

“Cậu đắc tối với ai không đắc tội lại cứ phải đắc tội người thanh niên này. Dù có là nhà họ Hàn cũng quyết vạch ranh giới kể từ khi cậu đối chiến với ngài ấy rồi!” Adonis nói.

“Ý hai người này nói là Thẩm Thiên ư? Nhà họ Vũ đã mạnh lắm rồi, hai vị công tử này chắc chắn còn kinh diễm hơn cả vậy mà họ còn kính trọng với Thẩm Thiên như vậy, sợ là Thẩm Thiên này quá đỗi không đơn giản?”_Cụ ông trầm sắc suy tư.

“Nh… Nhưng, nhưng rốt cuộc tên đó chẳng phải chỉ là một tên ở rể thôi sao?”

“Hắn thì có thân phận gì đặc biệt chứ?” Vũ Dược hỏi.

“Xuống gặp Diêm Vương mà hỏi ấy!” Nói rồi Alva lao thoăn thoắt ôm theo cổ của Vũ Dược nhanh chóng rời đi. Theo sau đó lại chính là người anh song sinh Adonis.

Sở dĩ, họ không muốn ra tay ở Mai gia chỉ đơn giản là vì đó là đám cưới của họ hàng nhà Thẩm Thiên. Chẳng cần biết có mâu thuẫn hay không, nhưng điều anh cần làm tạm thời là vẫn nên tôn trọng người nhà của Thẩm Thiên. Đây chính là bài học được rút ra từ tàn cục hai nhà Đỗ – Mạnh.

“Bố, bố vừa đi đâu về thế ạ?” Tư Duyệt đang bên mẹ liền chạy qua khi thấy bố.

“Bố vừa đi xem chút trò hay nhạt nhẽo ấy mà, hai mẹ con đang làm gì thế?” Thẩm Thiên bế Duyệt Duyệt lên rồi hỏi.

“Mẹ với con thấy mệt nên nghỉ trong đây ạ!” Tư Duyệt trả lời.

“Em mệt sao không về nghỉ ngơi?” Thẩm Thiên quay sang vợ hỏi.

“Không được, dù sao đây cũng là đám cưới anh họ, ông ngoại không cho phép bất kì ai vắng mặt.” Hạ Tử Tinh lắc đầu, mệt mỏi nói.

“Anh trai, từ ngày hôm nay anh cũng đã là rể nhà họ Phạm, đừng quên người em gái này nha!” Có giọng nói nữ từ ngoài đi vào.

“Yên tâm đi, chắc chắn anh sẽ không quên em đâu, đợi khi moi moi được chút tiền anh sẽ mua túi xách mới cho em.” Người đàn ông mặc trên mình bộ com lê trắng, trên tay còn cầm một bó hoa vui vẻ bước vào.

Nghe thấy tiếng nói, cả nhà Thẩm Thiên đều quay sang nhìn. Thì ra lại chính là người phụ nữ chiều ngày hôm qua và chú rể của bữa tiệc này, Mai Bảo Vy và Mai Bảo Tuyền.

“Ấy, ai đây? Thì ra là gia đình chủ tịch phế?” Mai Bảo Vy nhìn thấy Thẩm Thiên với Hạ Tử Tinh và Thẩm Tư Duyệt liền mở miệng chế giễu.

“Cô nói ai cơ?” Thẩm Thiên hỏi.

“Hừ, tôi nói anh đấy, tuy lúc trước Hạ Tử Tinh đó có là chủ tịch với địa vị khá cao trong gia tộc nhưng bây giờ anh trai tôi đã cưới về người phụ nữ tên Phạm Băng Băng, con gái cưng của người kế thừa Phạm Gia, một trong tám gia tộc lớn nhất Giang Bình. Chị dâu tôi còn là bạn thân của con gái yêu dấu của chủ gia Hàn, vương tộc Giang Bình nữa đấy!”

“Giờ đây, so bề địa vị tôi hơn cô mấy phần.”

Mai Bảo Vy đắc ý nói mỉa mai.

“Vậy thì mặc cô chứ liên quan quái gì đến vợ chồng chúng tôi?” Thẩm Thiên hỏi.

“Hừ, con đàn bà đê tiện ngày hôm qua dám dành mất sự chú ý của Vũ Dược, khiến cho kế hoạch của tao bị bể đổ.”

“Bây giờ địa vị của tôi hơn cô, thế nào ông nội cũng sẽ đứng về phía tôi cho nên cô, biết điều thì xin lỗi tôi đi, không thì lát nữa tôi sẽ cho cô biết mùi.” Mai Bảo Linh nói.

“Bố con điên, tổ con hãm” Thẩm Thiên lạnh mặt nói.

“Mày nói gì cơ?” Mai Bảo Linh hét lớn.

“Anh, thằng này nó dám vô lễ với em, bây giờ anh đã là rể nhà họ Phạm nó lại vô lễ với em gái anh, anh nói xem sau này về nhà họ Phạm sẽ còn bao nhiêu người…” Mai Bảo Linh nói rồi quay ngoắt sang anh mình mách tội như một đứa trẻ tầm thường.

“Hừ, em muốn làm gì thì cứ việc làm, anh sẽ chống lưng cho em.”

Mai Bảo Tuyền xoa đầu em gái rồi nói.

“Cảm ơn anh.”

“Chúng mày nghe thấy chưa hả? Cút ra khỏi đây cho tao.” Mai Bảo Linh quát.

“Cô ngon thì cút đi?” Thẩm Thiên ngồi xuống ghế bên cạnh vợ mình, nhếch mép nói.

“Mày…”

“Người đâu? Người đâu? Mau đi gọi ông nội tới đây cho tao.”

Mai Bảo Linh biết bản thân không làm gì được Thẩm Thiên liền hét ra ngoài cửa kêu gọi người.

Khoảng chứng 5 – 10 phút sau, quả nhiên ông cụ đã đến “Có chuyện gì?”

“Ông nội, anh cháu mệt cho nên muốn nghỉ ngơi mà con bé Hạ Tử Tinh này nó cũng không chịu.”

“Anh trai cháu là rể Phạm gia, làm sao có thể đi rước dâu trong tình trạng mệt được chứ?” Thấy ông nội, Mai Bảo Linh liền tới bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK