• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, Thẩm Thiên dừng chân ở Ám Châu. Chốn Đô Thành phồn hoa – Nơi 8 gia tộc đứng đầu là vương.

“Cậu Thẩm, cậu tới rồi!” Quang Chính Minh hớn hở nói.

“Ừm, lần này tôi muốn đến công sở tiện khảo sát một vòng rồi mới về Giang Bình” Thẩm Thiên nói.

“A, vâng!” Cậu liệu có chút thời gian để dùng bữa trưa chứ?”

“Tôi muốn nói với cậu về một sự việc đặc thù xảy ra trong Ám Châu mấy ngày gần đây.” Quang Chính Minh vừa nói, vừa dẫn đường đưa Thẩm Thiên ra chỗ đỗ xe.

Ông mở cửa xe, đến đợi Thẩm Thiên đã an vị ở hàng ghế sau mới yên tâm ngồi lái.

“Không cần đâu, tôi vừa mới dùng bữa xong. Ông hãy tóm tắt nhanh đi.” Thẩm Thiên lạnh lùng đáp.

“A… Vâng?!” Quang Chính Minh có chút buồn rầu, thất vọng trả lời lại.

“Brừm”

“Brừm”

Kèm theo tiếng xe rời đi là Quang Chính Minh đã nói với Thẩm Thiên vô số chuyện.

Chập tối, anh vừa khảo sát xong liền bay về sân bay Quốc Tế Giang Bình – Thành Phố Tân Hải.

“Anh về rồi sao? Có mệt lắm không?”

“Con nhớ anh lắm đấy!” Hạ Tử Tinh thấy Thẩm Thiên liền chạy tới hỏi han.

Cùng là từ nước ngoài trở về mà sao lần này khác quá!

Lần trước, cô ấy lạnh lùng vô cảm, có lẽ là giận dỗi vì anh đi quá lâu, đi tới 7 năm trời. Hại cô một mình vất vả nuôi con, hại Duyệt Duyệt 7 năm uất ức mang tiếng không cha. Lần này cô ấy không giận nữa rồi, cư xử tựa một người vợ rồi đấy!

“Ừm, anh về rồi! Duyệt Duyệt đâu em?” Thẩm Thiên đáp.

“Không, con gái còn đang ở trường. Nay con phải ở lại muộn tập thêm giờ chuẩn bị cho trận đấu giao lưu giữa các câu lạc bộ võ thuật. Hơn một tiếng nữa mới tan nên em tranh thủ đi đón anh trước!” Thẩm Thiên cười nói.

“Làm trẻ con cũng mệt nhỉ, cả ngày phải luyện tập thi đấu!” Thẩm Thiên nói đùa trong lúc di chuyển.

“Anh ăn cơm chưa? Hay chúng ta vào quán cơm ăn cơm trước nhé?” Hạ Tử Tinh nói.

“Ừ, cả ngày nay anh chưa ăn gì rồi! Chúng ta vào tạm một quán nào đó ăn đi.” Thẩm Thiên nói.

“Vậy đi ăn nướng nhé!” Thấy Thẩm Thiên ngồi ở ghế lái phụ gật đầu, Hạ Tử Tinh liền quay xe đến con phố nổi tiếng về ăn đêm gần đó.

Ở đó gần lắm chỗ công ty của cô, cô thường hay đến đó ăn cơm.

Ông chủ quán nướng ấy cũng đã quen mặt cô rồi. Cũng đâu phải cô lười làm hay ăn đâu, là do buffet ở đó ngon lắm ấy chứ!

“Két”

Tiếng đỗ xe, dừng chân trước cửa tiệm. Thấy chiếc xe quen thuộc, ông chủ cửa hàng liền hớn hở chào khách “Ái chà, tiểu Tinh đến ăn cơm đấy à? Sao nay lại đến sớm vậy?” Ông chủ nói.

“Chào chú Ba ạ!”

Hạ Tử Tinh bước xuống, Thẩm Thiên cũng xuống sau. Cả 2 người đều chào hỏi người ông chủ mến khách này.

Quán này là quán “Đồ nướng chú Ba” vô cùng nổi tiếng vì sự mến khách của ông chủ cũng như mùi vị siêu tuyệt vời ở đây.

“Ấy, người đàn ông bên cạnh cháu là ai thế?” Ông chủ thấy người lạ, liền hỏi thăm.

“À, dạ! Đây là chồng nhé ông.” Hạ Tử Tinh cười đáp.

“Chào chú ạ!” Thẩm Thiên cúi đầu lịch sự chào hỏi.

“Ấy ôi, là bố Tiểu Duyệt ấy hả? Chào cháu nhé!” Ông chủ cười, nói.

Thẩm Thiên cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại bằng một cái cười lịch sự rồi quay sang nhìn vào menu với vợ.

“Anh ăn gì?” Hạ Tử Tinh quay sang hỏi.

“Hmm, bò nướng phô mai đi.” Thẩm Thiên nói.

“Rồi, vậy lấy một bò nướng tiêu, ba chỉ sốt vang, salad và một xuất viên chiên mắm bác nhé!” Hạ Tử Tinh nhanh trí đọc, rồi quay sang nói chuyện gọi đồ với ông chú Ba ấy.

“??”

“Bò nướng phô mai của anh?” Thẩm Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Thôi, bò nướng phô mai ngậy lắm, anh béo lắm rồi! Ăn ít mấy đồ này thôi!” Hạ Tử Tinh biết hôm nay phô mai tăng giá nên chắc chắn nay chú Ba sẽ không nhập phô mai thì sẽ không có bò nướng phô mai rồi.

Cô chỉ nói đùa đôi câu vậy cho bầu không khí đỡ ngượng ngùng. Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu tiên cô và Thẩm Thiên đi ăn riêng với nhau mà. Là một hẹn hò riêng đấy nhé!

“Anh béo sao?” Nhưng câu nói đùa ấy của cô làm cho Thẩm Thiên ngờ vực, canh cánh trong lòng không nguôi, cho tới khi đồ ăn ra…

“Nào nào nào, đồ ăn gọi của tiểu Tinh đây!”

“Nay dẫn theo chồng, bác Ba mời thêm một phần gà nướng sốt cay nhé!” Bác Ba thân thiện nói.

“Dạ cảm ơn bác.” Hạ Tử Tinh tươi cười nói.

Nói rồi hai người cầm bát đũa lên ăn ngon lành “Anh này!”

“Hử?” Thẩm Thiên đáp.

“Tuần sau ý, bà nội kế gọi chúng ta về ăn cơm mừng thọ ông nội tuổi chín hai anh ạ.” Hạ Tử Tinh nói.

“Hmm, có vấn đề gì sao?” Thẩm Thiên đáp.

“Anh không biết sao? năm đó chính bà ngoại kế gián tiếp hại chết bà nội em. Cũng chính là người mưu hại gia đình mình phải rời khỏi Hạ Gia.” Hạ Tử Tinh nói.

“Em lo lắng có mưu kế gì sao?” _ Thẩm Thiên hỏi.

“Vâng! Anh đi cùng chứ?” _ Hạ Tử Tinh nói.

“Không, chắc anh không đi được rồi!”

“Nhưng đừng lo, có anh chống lưng cho em nên đừng sợ một ai hết!” Thẩm Thiên ánh mắt ấm áp, nhìn cô. Còn đưa bàn tay của mình lên, đặt lên bàn tay nóng ấm của vợ mình và đáp.

Hạ Tử Tinh cảm thấy ấm lòng làm sao, sau bao năm một mình gánh vác và giờ đây cô đã có một bờ vai siêu to lớn để dựa dẫm đây.

Nếu một ngày, cô cảm thấy thật mệt mỏi, gánh vác không nổi thì phía sau cô, còn có chồng cô và gia đình mình gánh vác giúp cô. Cảm thấy mọi chuyện thật dễ dàng làm sao. Cô lúc này chợt nhận ra mình như đang muốn khóc liền ngại ngùng quay mặt đi, tiếp tục ăn cơm.

Thẩm Thiên thì cười một cách thật xấu xa, còn nhìn đểu cô một cái rồi mới ăn cơm.

Dõi theo họ, là chú Ba đứng sau căn bếp chật mỉm cười hạnh phúc lây.

“Chào chú Ba, vợ chồng chúng cháu đi nhé!” Hạ Tử Tinh đặt tiền xuống dưới đáy bát rồi lập tức kéo theo Thẩm Thiên rời đi.

“Ây ây? Sao em đi vội vậy?” Thẩm Thiên còn đang xỉa từng cọng hành dính trên răng của mình mà đã bị Hạ Tử Tinh kéo lên đi. Vừa đi, anh vừa xỉa răng còn hỏi.

“Ha”

“Ha”

Hạ Tử Tinh trên xe thở hồng hộc ngồi ở ghế lái.

Đợi cô thở xong rồi mới nói “Em lo bác ấy sẽ trả lại tiền.”

“Hả? Em trả dư tiền à?” Thầm Thiên hỏi.

“Trả cả xuất gà bác ấy mời.” Hạ Tử Tinh nói.

“Sao phải vậy? Chủ hàng mời khách quen ăn 1 món là chuyện bình thường mà?” Thẩm Thiên trả lời.

“Không,  nhưng nhà bác ấy không điều kiện, bán hàng lại không có lời rồi còn phải nuôi đến 8 đứa trẻ và 2 người phụ nữ nữa! Bác ấy tội lắm, em không nỡ ăn của bác ấy.” Hạ Tử Tinh nói.

“Ồ, vậy thôi! Cũng sắp tới giờ đón con rồi ấy!” Thẩm Thiên vừa nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, vừa nói.

“Um, mình đi đón con thôi!”

Ở trường, Tư Duyệt đang luyện tập vô cùng hăng say.

“Bụp”

Một tiếng bụp từ trên không vang lên, các cô cậu học trò này đang tập đá trên không ấy ư? Toàn những thành phần giỏi giang cả nhỉ.

Cứ một mét rồi đến mấy anh chị lớn hơn là cả hai mét ấy chứ đùa.

“Thẩm Tư Duyệt, 1m72” Thầy giáo tuýt còi, nói.

“Được rồi, em có thể về rồi nhé! Về cẩn thận.” Thầy giáo xoa đầu Tư Duyệt, còn cố ý dặn dò kỹ lưỡng.

Ở ngoài cổng, Khang Nam đang đứng đợi “Cậu về sau tớ ấy nhé!”

“Hứ, về sau một chút thì làm sao chứ? Chỉ là một chút thôi mà” Thẩm Tư Duyệt nói.

“Một chút thì vẫn là muộn, thôi nhé mình ra ngoài kia ăn cơm chứ?” Khang Nam vừa xoa đầu Tư Duyệt vừa cười tươi rói, nói.

“Đi thì đi, mình đợi mẹ tới đón.”  Tư Duyệt đáp.

“Từ từ đã Duyệt Duyệt ơi!” Một bé gái chạy đằng xa lại nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK