• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ngồi dậy, Thẩm Thiên lại nhìn rõ hơn, quả nhiên là Thẩm Tư Duyệt, cô bé ở đây từ bao giờ? Tại sao anh không biết vậy chứ, lỡ có chuyện gì xảy ra ở tối hôm qua khiến cô bé nhớ mãi không quên thì biết phải làm sao đây.

Tạm chưa suy nghĩ đến cái này, Thẩm Thiên đưa tay lên trán, cười khổ nói:

“Con gái con đứa, chưa thấy đứa nào có cái nết ngủ như thế này!”

Quả thật, không hiểu thế nào mà Thẩm Tư Duyệt lại có thể ngủ với dáng ngủ oái oăm đến như vậy a.

Đôi chân nhỏ gác trên giường, thế mà cơ thể lại nằm ở dưới đất. Có thể nói cô bé vừa “trồng chuối” vừa ngủ.

Đôi mắt nhắm chặt nãy đến giờ khẽ run run, đôi lông mày nhíu lại, cứ ngỡ cô bé tỉnh dậy mà ngờ chỉ mở miệng ra ngáp một cái lại quay sang hướng khác ngủ thiếp đi.

Thẩm Thiên nhanh chóng mặc áo quần vào, gọi vợ dậy rồi bế con lên trên giường cho con ngủ.

Hạ Tử Tinh cảm giác được có người gọi mình dậy cũng bất giác phản hồi, hàng mi cô run khẽ, cơ thể hơi nặng nhọc, dường như là vô lực từ từ ngồi dậy.

Ngay vừa khi cô mở mắt ra, Thẩm Thiên vừa mới đặt được Tư Duyệt xuống. Vốn đang lơ mơ ngủ, cô liền giật mình tỉnh dậy:

“S… Sao nó lại ở đây?”

Thẩm Thiên nhìn lên cô một cái lại vô thức nhìn xuống bộ ngực tròn trịa được ôm trọn trong chăn.

Nhận thấy cái ánh mắt, Hạ Tử Tinh ngượng ngùng mặc đồ vào. Thẩm Thiên biết cái nhìn vừa rồi hơi quá nhạy cảm liền quay đi, nói:

“Khi anh tỉnh lại thì nó đã ở đây rồi!”

Chẳng mấy chốc mặc đồ đã xong, Hạ Tử Tinh vội vỗ vỗ con dậy, nói:

“Duyệt, Duyệt ơi, tỉnh dậy nào con.”

Cô bé vẫn đang buồn ngủ, nghe tiếng mẹ vẫn chưa muốn dậy, xoay trái xoay phải vẫn bị Thẩm Thiên nhấc lên cho tỉnh ngủ.

“Bố làm gì con?” Thẩm Tư Duyệt căm phẫn nhìn bố, nhìn mẹ rồi nhõng nhẽo nói.

“Làm gì là làm gì? Sao bố tưởng hôm qua con ngủ ở chỗ khác cơ mà?” Thẩm Thiên nhíu mày, còn cố tình nhéo nhéo cái má phúng phính của Thẩm Tư Duyệt mà nói.

“Con không thích nữa, nên con sang đây ngủ. Bố mẹ kỳ ghê, dù trời có nóng đến mấy, ngủ cũng không được ở trần chứ, lỡ ốm rồi làm sao? Không lẽ bố mẹ định để đứa con gái tội nghiệp này đây nhắc nhở đến bao giờ, một đứa trẻ 8 tuổi cứ phải nhắc nhở bố mẹ mình suốt cũng ngại lắm đấy chứ.!” Cô bé đưa một tay lên trán, làm bộ làm tịch nói.

Không hề để ý, khi mình nói ra câu “ Dù trời có nóng đến mấy, ngủ cũng không được ở trần chứ!”, chỉ là một câu vô tình mà khiến bố mẹ ngượng đỏ cả mặt. 4 mắt nhìn nhau với Hạ Tử Tinh, có thể thấy ngượng đến cỡ nào, thế mà cô nãi nãi này vẫn ở bên lảm nhảm.

“À, nhớ ra rồi!” Thẩm Tư Duyệt hai mắt lộ tinh quang như phát hiện ra gì đó liền giả bộ khóc lóc, gào ầm lên nói:

“Bố mẹ hôm qua làm hỏng ngày sinh nhật của con rồi!”

Hạ Tử Tinh và Thẩm Thiên hơi nhớ ra gì đó, liền lúng túng, nói:

“Ơ, bố mẹ xin lỗi! Bố mẹ lỡ chén mất…” Hạ Tử Tinh bộ dáng buồn rầu, ôm lấy con gái, áy náy nói.

“Không tha.!” Thẩm Tư Duyệt một bộ tức giận, nói.

“Thế con gái muốn bố mẹ làm gì để bù đắp nào? Tổ chức sinh nhật lại cho con nhé!?” Hạ Tử Tinh hôn lên đôi má béo tròn của cô một cái, nói.

“Ngày hôm qua bố đã tỉnh lại, xem như là bố tặng quà cho con rồi đi. Còn mình mẹ thôi đấy!” Tư Duyệt khoanh hay tay lại để trước ngực, một bộ dáng tức giận diễn không ai tin được.

“Mẹ thơm Duyệt với bố một cái, Duyệt sẽ tạm tha cho mẹ luôn nha.” Thẩm Tư Duyệt nhắm một mắt, mở một mắt, đưa má về phía mẹ mà dí dỏm nói.

Hạ Tử Tinh hết lời, cô đưa hai tay lên ôm lấy má của con gái, đôi môi đầy đặn khẽ chạm vào má phúng phính của Tư Duyệt.

Được mẹ hôn xong, Thẩm Tư Duyệt cười hì hì vui sướng rồi đưa đôi bàn tay bé nhỏ lên hai má của bố, thế vị trí của mình mà nói:

“Đến lượt bố.!”

Tuy hơi ngượng ngùng nhưng Hạ Tử Tinh vẫn thơm lên má Thẩm Thiên một cái. Thẩm Tư Duyệt thấy mẹ thơm bố, lại vui hơn khi mẹ thơm mình.

Nhưng biết được lí do, lại khiến Thẩm Thiên và Hạ Tử Tinh hơi bất ngờ lại cảm thấy áy náy.

Cô bé nói:

“Mẹ thơm bố rồi là bố mẹ không giận nhau nữa nhé!” Cô bé tung hô nói.

Sững người một hồi, đôi mắt của hai vợ chồng rưng rưng lên, khóe mắt hơi đỏ. Cố nín lại, Hạ Tử Tinh bế cô bé lên, đi vào phòng tắm chuẩn bị sửa soạn thay đồ:

“Sửa soạn xong, chúng ta đi chơi nhé!”

Nghe được đi chơi, Thẩm Tư Duyệt vui mừng không thôi, nói liến thoắng vui cười không ngớt.

Một mình Thẩm Thiên ở tại trên giường, lấy trong tay chiếc điện thoại ra. Tươi cười nhìn vào.

Một tấm ảnh ngay đúng khoảnh khắc hai mẹ con thơm nhau, cười tươi rạng rỡ đã bị Thẩm Thiên ghi lại.

Posts on facebook: Wonderful Sunday!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK